Diệp Hoài Phong ngập ngừng một chút, rồi ngoan ngoãn đi đến chiếc giường nhỏ nằm xuống.
Thiên Nhạn đi tới, kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh hắn. Bàn tay nàng áp lên vị trí linh căn của Diệp Hoài Phong, hắn chỉ cảm thấy một luồng linh lực ấm áp chảy vào cơ thể, rồi xoay tròn quanh linh căn của mình.
“Đừng căng thẳng.”
Diệp Hoài Phong mím môi, nhìn gần khuôn mặt Thiên Nhạn, nhất thời ngẩn ngơ, bất giác thả lỏng: “Vâng ạ.”
Sư phụ quả thật đã khác, nét ưu sầu giữa hai hàng mày đã hoàn toàn tan biến, giờ đây chỉ còn lại sự tự tin và trong sáng.
Thiên Nhạn quan sát tình trạng rách nát của linh căn Diệp Hoài Phong. Linh căn hệ băng nguyên bản phải lớn bằng ngón trỏ, toàn thân bóng loáng, tỏa ra ánh sáng trắng lấp lánh, chạm vào có cảm giác lạnh lẽo.
Thế nhưng, linh căn bị tổn hại của Diệp Hoài Phong lại đầy những vết nứt, chỉ còn lớn bằng nửa ngón tay út, ánh sáng thì mờ mịt, bên trong còn có một vết gãy.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, nàng cho rằng nếu không nhanh chóng chữa trị, rất có thể trong một lần tu luyện nào đó, đoạn linh căn nhỏ bé này sẽ gãy làm đôi.
“Sư phụ, có phải rất khó chữa trị không?” Ánh mắt Diệp Hoài Phong tối sầm lại. Có thể tu luyện đến bây giờ đã là gian nan, nói gì đến việc chữa trị? Thiên Nhạn chìm vào suy tư.
Diệp Hoài Phong không dám làm phiền, nhưng đáy lòng không ngăn được sự thất vọng.
Ở kiếp trước của nguyên chủ, Diệp Hoài Phong đã hấp thu vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798142/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.