Loạt động tác này thật sự quá nhanh, Phó Tuyết Mi chỉ kịp kêu thảm một tiếng, không có cơ hội phản kháng.
Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhỏ bé trước mặt một cường giả Tụ Thần trung kỳ, thật sự chỉ như một con châu chấu.
Thiên Nhạn không cần thể diện, cũng không sợ bị người ta nói ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ.
Nếu nàng không ra tay, người chịu khổ chính là các đệ tử của nàng.
Thể diện? Bảo vệ được đệ tử là được rồi, cần gì thể diện, thứ đó có ăn được đâu.
“Sở sư bá.” Tống Thanh Vận thấy hành động của Thiên Nhạn mà da đầu tê dại. Hôm nay Sở sư bá có điểm không thích hợp, nàng ta vội lùi lại hai bước: "Sao người lại đến đây, không biết sư phụ con có khỏe không?”
Nàng ta nhắc đến Sở Bình Dụ, chỉ là muốn nhắc nhở Thiên Nhạn rằng giữa họ có quan hệ, tốt nhất không nên làm bậy.
Vì ai cũng biết, vị cường giả Tụ Thần trung kỳ lợi hại này quan tâm nhất không gì hơn người Sở gia.
“Nó à, rất khỏe.” Thiên Nhạn sắc mặt điềm nhiên: "Ít lâu trước còn đi thăm nó, đang bế quan rất nghiêm túc.”
Tống Thanh Vận luôn cảm thấy lời này có gì đó không ổn, vội vàng đổi chủ đề: “Không biết Sở sư bá lần này ra ngoài là vì việc gì?”
“Đến đón hai đệ tử của ta về. Nghe nói chúng bị người ta bắt nạt, còn suýt nữa phải ăn phân, ta muốn xem xem ai gan lớn như vậy.”
Tống Thanh Vận định nói gì đó, nhưng Thiên Nhạn không cho cơ hội: “Ngươi làm người ta rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798139/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.