“Môn chủ, ngài vẫn nên phá trận trước đi.” Dương Phượng Hương thúc giục, bên kia họ sắp đào trụi cả rồi, lát nữa thì chẳng còn gì. Nuôi một đám linh dược đâu có dễ dàng, Đăng Vân Phong có bao nhiêu đệ tử, nhu cầu về linh dược là vô số kể.
Phi Vân chân nhân đi qua đi lại trước trận pháp, vẻ mặt khó xử: “Hay là chờ họ ra đi, trình độ trận pháp của Thiên Nhạn sư muội quá cao, ta phá không nổi trận này.”
Ông ấy không nói dối, thật sự phá không được, trừ phi ông ấy dùng sức mạnh, nhưng nếu dùng sức mạnh thì động tĩnh sẽ rất lớn, ông không muốn gây sự với Thiên Nhạn sư muội.
Vì cái đám ngu xuẩn này mà làm mất lòng Thiên Nhạn sư muội, đầu óc ông ấy có vấn đề chắc? Sở Thành Hỉ còn muốn nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của Phi Vân chân nhân thì sợ đến giật mình, vội vàng ngậm miệng.
Trước mặt Phi Vân chân nhân, ông ta không dám chửi bới khó nghe, chỉ có thể trách móc Thiên Nhạn không phải, tự đặt mình vào vị trí một người cha bất lực, yếu đuối.
Ông ta lại không biết, Phi Vân chân nhân ghét ông ta ồn ào, đã trực tiếp phong bế lục thức của mình.
Nếu không phải chưa hiểu rõ thái độ của Thiên Nhạn sư muội, ông ấy đã vung tay áo ném đám người này xuống núi rồi.
Sở Tiêu Nguyệt không dám nói gì, nàng ta không sợ Sở Thiên Nhạn lắm, nhưng người trước mặt là Phi Vân chân nhân, theo bản năng nàng ta cảm thấy không thể trêu chọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798134/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.