“Mau cút ngay, nếu không ta không khách khí đâu.” Sở Tiêu Nguyệt vung roi trong tay, khinh miệt nói: “Ta đúng là Thủy Mộc linh căn, nhưng phải yên tâm tu luyện, tương lai muốn phi thăng thành tiên. Chỗ của đại tỷ có linh dược, hà tất phải lãng phí thời gian tự mình trồng, cầm đi vẫn là đang cất nhắc ngươi.”
“Không, đây đều là những linh dược ta tỉ mỉ chăm sóc, còn chưa đến kỳ thu hoạch thực sự, ta không cho.” Từ Thải nhớ lại việc các đệ tử Bão Nguyệt Phong hễ gặp người của Đăng Vân Phong là chỉ có chịu thiệt, chính mình cũng không biết đã bị cướp đi bao nhiêu linh dược. Dù sư phụ sẽ có bồi thường, nhưng nàng vẫn rất buồn.
Sư phụ đã cứu nàng, thu nàng làm đệ tử, dạy dỗ nàng tu luyện, đối với nàng ân trọng như núi.
Nhưng mà trước mặt người thân của sư phụ, nàng sao có thể so sánh được? Nàng không có tư cách oán hận sư phụ, chỉ trách những người này quá đáng.
“Từ Thải, ngươi có chịu nhường không?” Sở Tiêu Nguyệt cao giọng, thấy hốc mắt Từ Thải chứa đầy nước mắt, nhưng vẫn quật cường ngẩng cao đầu, không có ý định né tránh, trong lòng tức giận: "Đúng là một con tiện tỳ, lần nào cũng phải bị đánh mới nghe lời.”
Sở Tiêu Nguyệt giơ roi lên quất về phía Từ Thải. Từ Thải né không kịp, bị roi quất vào cánh tay, đau đến mức kêu thảm một tiếng.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Những năm gần đây, Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798110/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.