“Đánh mạnh vào, đánh cho tàn phế thằng nhóc này cho tao, đánh gãy chân nó, dám quản chuyện của mấy anh em tao.”
Lam Nhã Chân sợ hãi, định đến giúp, nhưng lập tức bị một tên lưu manh dọa cho không dám động đậy. Bên tai truyền đến tiếng kêu rên của Cố Kinh Khuê, cô không nhịn được mà bật khóc.
Mãi đến khi Hạng Tranh xách theo đồ ăn từ bên ngoài trở về, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, liền xông vào bếp cầm một con d.a.o phay ra, giơ d.a.o lên c.h.é.m loạn xạ vào mấy tên côn đồ. Mấy tên côn đồ thấy Hạng Tranh liều mạng như vậy cũng bị dọa sợ, đặc biệt là khi nhìn thấy Cố Kinh Khuê đang nằm bất động trên đất, hiểu rằng sự việc đã đi quá xa, liền bỏ chạy hết.
“Hạng Tranh, cậu không sao chứ?” Lam Nhã Chân nước mắt lưng tròng lao đến trước mặt Hạng Tranh. Hạng Tranh là một thiếu niên cao gầy, tóc hơi dài, sắc mặt âm trầm.
“Không sao.” Đối mặt với sự nhiệt tình của Lam Nhã Chân, cậu tỏ ra rất lạnh lùng: "Cô đến đây làm gì?”
“Cậu không đến trường nên tôi không yên tâm, đến xem thử.” Nói đến đây, Lam Nhã Chân đột nhiên nhớ ra Cố Kinh Khuê, quay đầu lại liền thấy Cố Kinh Khuê vẫn còn nằm trên đất, hơi thở thoi thóp. Nước mắt không kìm được mà tuôn ra, cô chạy qua ngồi xổm xuống: "Anh Cố, anh sao rồi…”
Thiên Nhạn nhận được điện thoại khi vừa kết thúc một cuộc họp.
Lam Nhã Chân ở đầu dây bên kia khóc nức nở, một phút trôi qua vẫn chưa nói được vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798065/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.