“Các vị đại thần cảm thấy làm quan quá nhàm chán, nhân tài trong thiên hạ này có rất nhiều, hay là các vị từ quan về ở ẩn, để những nhân tài có năng lực, có nhiệt huyết ngồi vào vị trí này.”
Dứt lời, các đại thần vừa rồi tranh cãi không ngớt mặt biến sắc. Lời này của Tuân Tử Hoài không phải là đùa, hắn nói thật.
“Thần có tội, xin bệ hạ thứ tội.”
Khi các đại thần đồng loạt quỳ xuống, họ vô tình liếc thấy vẻ mặt không kiên nhẫn vừa mới bày ra của Thiên Nhạn, trong lòng sợ hãi.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Sau khi hạ triều, Tuân Tử Hoài đi theo Thiên Nhạn cùng nhau rời đi.
Mãi đến khi bóng dáng hai người biến mất, các vị thần lúc trước tranh cãi không ngừng mới thu hồi ánh mắt, kinh ngạc nhận ra sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
“Quản tốt chuyện nhà của các người đi, còn vọng tưởng xen vào hậu cung của bệ hạ, cũng không biết ai cho các người dũng khí. Bệ hạ của chúng ta không giống những hoàng đế trước đây, há có thể để các người tùy ý sắp đặt?” Một người trong nhóm võ quan mở chế độ trào phúng. Đám mọt sách này, hễ rảnh rỗi là lại nảy sinh ý đồ xấu.
“Vẫn là Quốc sư đại nhân nói đúng, có thời gian rảnh đó không bằng suy nghĩ thêm về cách trị quốc, làm cho nước Yến trở nên tốt đẹp hơn. Một ngày nào đó nước Yến không còn một người ăn xin, đó mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798023/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.