Thật khó tưởng tượng, một thiếu nữ mười mấy tuổi lại có thủ đoạn và tâm cơ như vậy. Thật ra nàng đã lờ mờ đoán ra, tuổi tác của Thiên Nhạn không chỉ dừng lại ở con số mười mấy.
[Vậy ta sẽ tiết lộ cho cô một chút. Ngày thứ ba sau khi đại nhân ra đời, đã bị chính mẹ ruột của mình đốt cung điện, định giá họa cho các phi tần khác. Đại nhân may mắn không chết, nhưng lại bị hủy hoại nửa khuôn mặt, từ nhỏ đã bị người ta chửi là đồ xấu xí, ngay cả cung nhân cũng thường xuyên bắt nạt nàng.]
Phế hậu Vân thị chỉ cần nghe thôi đã cảm thấy đau lòng, mắt rưng rưng nước: “Sao lại có người nhẫn tâm như vậy? Quá nhẫn tâm.”
Nàng cũng là người có con gái, nhớ lại khuôn mặt phấn điêu ngọc trác của con gái mình, trong lòng liền mềm nhũn. Sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của con gái cũng không dám dùng sức quá, sợ làm con bị thương.
Mẹ của Thiên Nhạn cô nương thật sự quá tàn nhẫn.
Thiên Nhạn cô nương có được phong thái như ngày hôm nay, không biết ở giữa đã trải qua bao nhiêu thăng trầm.
Thật ra, nàng còn may mắn hơn Thiên Nhạn cô nương rất nhiều.
Lại nói, Hạ Thanh Sơn suýt nữa đã bị tức đến phát điên. Nhìn bộ dạng thần thái của Thiên Nhạn trước mắt, hắn chỉ có thể ghi nhớ chuyện này trong lòng, thật sự không thể giả vờ thâm tình được nữa, vẻ mặt phẫn hận rời đi.
Hắn cảm thấy bất kỳ nam nhân nào ở vào vị trí này cũng không thể có sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798017/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.