“Thanh Sơn, Quốc sư đối với nước Yến có cống hiến vô số, lại là tiên sinh của hai đứa trẻ, không phải người ngoài. Ngài có gì cứ nói thẳng, không cần phải né tránh.”
Đùa à, nàng sẽ vì một tên cặn bã mà làm mất mặt một nhân tài của đất nước sao? Hạ Thanh Sơn này đến bây giờ vẫn chưa nhận rõ địa vị của mình à?
Khóe môi Tuân Tử Hoài không nén được mà nhếch lên. Nếu không phải có Hạ Thanh Sơn ở đây, hắn đã phải bật cười khe khẽ. Nhưng trước mặt người khác hắn luôn giữ vẻ cao lãnh, tự nhiên sẽ không làm ra biểu cảm không phù hợp, cứ duy trì bộ dạng của một cao nhân lạnh lùng.
Vẻ mặt Hạ Thanh Sơn khó coi, không nhịn được mà liếc nhìn Tuân Tử Hoài thêm vài lần, thực chất là đang ám chỉ hắn, thức thời thì mau chóng lui xuống.
Tuân Tử Hoài là ai?
Người có thể khiến hắn cúi đầu chỉ có hai người: tộc trưởng Tuân thị, sư phụ của hắn.
Và bệ hạ trước mắt, minh quân của nước Yến.
Còn Hạ Thanh Sơn này, là cái thá gì?
A!
Hạ Thanh Sơn: “…”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Hắn cảm nhận được sự khinh thường và coi rẻ của Tuân Tử Hoài đối với mình, đó là trực giác của một nam nhân.
Cái tên mặt trắng này, chờ hắn làm hoàng đế, tuyệt đối sẽ cho đối phương biết tay.
Tuân Tử Hoài nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Hạ Thanh Sơn, trong lòng cười lạnh: Nằm mơ.
[Truyện được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798011/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.