“Vậy mời bệ hạ ngồi xuống.”
Thứ cao lạnh lẽo được bôi lên mặt, Thiên Nhạn cảm thấy có chút thoải mái. Nàng thuận tay cầm cuốn y thư bên cạnh lên xem. Tuân Tử Hoài bôi rất cẩn thận, không hề làm dính vào mắt nàng.
“Quốc sư thật là đa tài đa nghệ, cái gì cũng biết.” Thiên Nhạn không nhịn được khen một câu. Người này thật dễ dùng, làm nàng nhớ đến một người khác cũng dễ dùng như vậy.
Tuân Tử Hoài: “Người có thể khiến thần như vậy cũng chỉ có bệ hạ. Thiên hạ không có người thứ hai có được đãi ngộ này. Đổi lại là người khác, một viên thuốc thần cũng không cho.”
“Quốc sư, ngươi có muốn gì không? Ở bên cạnh ta làm việc lâu như vậy, công lao của ngươi không thể không kể. Ngoài một cái danh hiệu quốc sư, cũng không cầu ban thưởng gì khác.”
“Trong hoàng cung cái gì cũng có, thần không muốn.” Tuân Tử Hoài trả lời, nghiêm túc bôi thuốc mỡ cho Thiên Nhạn: "May mắn lớn nhất chính là có thể phò tá bệ hạ.”
“Đúng rồi, bệ hạ, chuyện của Ninh Sơn Vương người định xử lý thế nào? Cứ mặc kệ hắn cả ngày nổi điên, đi khắp nơi tìm thần y sao?”
Thiên Nhạn không nhịn được liếc mắt nhìn Tuân Tử Hoài: “Để hắn nổi điên không phải là do ngươi làm sao? Để hắn cả ngày đi tìm thần y, không phải cũng là do ngươi tung tin, nếu không hắn sẽ vội vàng như vậy sao? Bây giờ đã hoang mang lo sợ rồi.”
“Bệ hạ đang trách thần sao?” Tay Tuân Tử Hoài khựng lại, vẻ mặt tủi thân.
[Truyện được đăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4798004/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.