Đi liên tiếp vài con phố, gần như nhà nào cũng như vậy, từng bó củi dựa vào vách tường.
Nàng không xem tiếp nữa, mà nhanh chóng quay về doanh trướng.
Vừa đến doanh trướng, nàng liền cảm thấy không ổn, một kiếm đã kề vào cổ kẻ đột nhập.
“Tướng quân tỷ tỷ, là ta.” Tuân Tử Hoài vội vàng dùng hai tay ôm lấy lưỡi kiếm, thật sự có chút sợ Thiên Nhạn một kiếm c.h.é.m bay đầu mình. Thiên Nhạn một tay vén rèm phía sau lên, dưới ánh trăng cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt đẹp đẽ của Tuân Tử Hoài. Nàng thu lại cự kiếm, mặt hắn thì lại rất điềm nhiên, còn nở một nụ cười với nàng.
“Đêm hôm khuya khoắt, không có việc gì chạy đến doanh trướng của ta làm gì?”
“Chờ tỷ.”
Thiên Nhạn quay đầu lại, ánh mắt mang theo vẻ dò xét, liền nghe Tuân Tử Hoài hỏi: “Tướng quân vào trong thành có phát hiện ra gì không?”
Ồ, hiểu lầm rồi, ra là không phải đến để quyến rũ nàng.
Nàng còn tưởng hắn đã vội vã đến thế.
“Có, xung quanh các ngôi nhà bên trong đều có rất nhiều củi, ta đoán những nơi khác còn để cả dầu. Chờ đại quân chúng ta tiến vào, đến ban đêm, những người này sẽ dùng dầu châm lửa, đánh cho chúng ta một trận trở tay không kịp. Ngươi tính toán cũng khá chuẩn, nếu trúng kế, thì không phải là đại thành mà là đại bại. Nếu lúc này chúng lại đưa Đại vương ra để uy hiếp, nhất định sẽ làm sĩ khí quân ta suy giảm, đúng là một kế hay.”
“Mưu kế này thật độc ác.” Tuân Tử Hoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4797990/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.