Đúng rồi, sao hắn lại quên xem tướng mạo của Hạ Thanh Sơn nhỉ.
Hay là, lát nữa ra ngoài dạo một vòng, xem mệnh cách của cái tên lấm lét đó có vấn đề gì không? “Nhận, đứa trẻ này không tệ.” Tuân Tử Hoài không từ chối: "Nhưng có thể học được bao nhiêu thì còn phải xem ngộ tính của nó. Nói trước những lời không hay, nó không hợp học bói toán, xem tướng, các môn học khác thì được.” Tuân Tử Hoài hạ giọng: "Ta có thể dạy nó thuật đế vương.”
“Sao cũng được.”
Chỉ cần thằng nhóc này có thể ngồi vững trên ngai vàng, nguyện vọng của nguyên chủ cũng coi như hoàn thành.
“Hạ Văn Khiên bái kiến tiên sinh.” Hạ Văn Khiên tuy mới sáu tuổi nhưng cũng hiểu được đôi chút, lập tức hành một đại lễ với Tuân Tử Hoài.
Sau khi Hạ Văn Khiên đi rồi, Tuân Tử Hoài mới nhỏ giọng nói: “Lần trước Nam Vương nhân cơ hội đột kích, bị tỷ tỷ đánh cho một trận tơi bời, trực tiếp lấy mạng hắn, sào huyệt cũng bị san bằng. Hiện tại mấy đám tép riu không đáng kể, có thể xem là thiên hạ chia hai, về lý thì bên của tỷ tỷ còn chiếm ưu thế hơn một chút.” Đôi mắt Tuân Tử Hoài sáng lên: "Có phải chờ dưỡng tốt thân thể, tỷ sẽ chuẩn bị hành động không?”
Thiên Nhạn liếc mắt nhìn Tuân Tử Hoài: “Ngươi cũng rõ ràng quá nhỉ.”
“Chuyện liên quan đến sự tồn vong của bá tánh trăm họ trong thiên hạ, là chuyện mà mỗi một đệ tử Tuân thị đều quan tâm. Nhiệm vụ của đệ tử Tuân thị chính là xuống núi tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4797985/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.