Hạ Thanh Sơn hoàn toàn yên tâm, còn cúi người với Tuân Tử Hoài, mặt đầy cảm kích: “Đa tạ công tử đã giúp Nhạn Nhi điều trị thân thể.”
“Ừm.”
Tuân Tử Hoài tỏ ra rất lạnh lùng, không thèm nhìn Hạ Thanh Sơn lấy một cái. Không phải ai cũng được hắn để vào mắt. Cái tên lén lút này, vừa nhìn đã thấy không ưa, không đáng để hắn chú ý.
Hạ Thanh Sơn trong lòng không vui, bộ dạng hếch mũi lên trời của thiếu niên kia là có ý gì? Nhưng nghĩ lại một số cao nhân quả thật có tính khí kỳ quái, hắn chỉ đành nén giận.
Thiên Nhạn khẽ nhíu mày, có thể nhẫn nhịn sao? Chả trách Hạ Thanh Sơn này chẳng làm nên trò trống gì mà cuối cùng vẫn có thể ngồi hưởng thiên hạ. Nàng vuốt ve thanh cự kiếm, lại gặp kẻ lắm mưu kế, chờ tên này hết giá trị lợi dụng, một đao c.h.é.m phăng là xong.
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân Hạ Thanh Sơn bốc lên đỉnh đầu, hắn thấy lạ, đâu có gió.
Hệ thống 666 sợ hãi tột cùng, không ngừng cầu nguyện trong lòng, c.h.é.m ai cũng được, miễn đừng c.h.é.m nó là được.
Mọi thứ thật mong manh, không chịu nổi một nhát chém.
“Phu nhân, đây là canh Đại vương cố ý dặn nhà bếp hầm cho người.” Lăng Thi Nhi bưng một bát canh đến trước mặt Thiên Nhạn, mắt rũ xuống, trông hệt như một thị nữ bình thường. Ai có thể ngờ tương lai ả ta còn có thể lên làm Quý phi cơ chứ? [Truyện được đăng tải duy nhất tại truyentop.net -
Canh thì là canh ngon, chỉ là bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vu-tru-quy-lay-cau-xin-nu-phan-dien-hang-dau-lam-nguoi/4797980/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.