Tú Cầu: 
“Em khỏe không?” 
“Em rất khỏe.” 
Trong phim Thư tình người ta nói như vậy. 
Em cũng muốn nói thế. 
Đến thành phố này cũng được gần năm tháng rồi, không khí, ánh mặt trời, cách mọi người nói chuyện... em đã dần thích ứng được, cũng biết cách thưởng thức vẻ đẹp của nó.  
Thành phố này giống đóa hoa hồng rực rỡ muôn sắc, đẹp đến mức khiến người ta say đắm; nhưng em lại nhớ bóng dáng của bông sen mọc giữa bùn nhưng không hôi tanh mùi bùn. 
Em sống trên tầng thượng của một khu căn hộ nhỏ, bên ngoài đang lờ mờ vẳng lại tiếng mưa. 
Trong tưởng tượng của em, mưa có lẽ là màu vàng kim rực rỡ. 
Vì giờ đang là mùa hoa chuông nở. Không phải vậy sao? 
Bầu trời quả nhiên đổ xuống một cơn mưa phùn, em ngẩng đầu lên nhắm hai mắt lại. 
Để cho nước mưa nhỏ lên tóc, lên trán, lên lông mày, lên mũi, khóe miệng, sau đó chầm chậm tụ lại thành dòng, chảy qua hai má.  
Em cảm thấy cả người mình đẫm đầy nước. 
Khi mưa tạnh, mặt trời lên. 
Khi ánh dương chiếu lên người, em có biến thành cầu vồng không nhỉ?  
Người đẹp số 6. 
-‘๑’-•:*´¨* •ღ ܓܨܓ 
“Cậu đang lẩm bà lẩm bẩm cái gì thế?” Lại Đức Nhân nói. 
“Hả?” Tôi định thần lại, tay vẫn ôm quả tú cầu. “Ờ, không có gì.” 
“Quả tú cầu này cậu mang về đi,” cậu ta nói. 
“Cậu bắt được mà,” tôi nói, “cho nên nó là của cậu.” 
“Rốt cuộc cậu có mang về 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-voi-va-ho-nuoc/2791854/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.