Bốn rưỡi chiều, cơn bão Changmi đang hoành hành ở miền Tây Nam Đài Loan, tiếng gió mưa làm tôi giật mình tỉnh giấc.
Có lẽ tại ngủ trưa lâu quá, đầu óc tôi hơi u mê, toàn thân uể oải.
Phòng ngủ hơi tối, tôi gượng lấy lại tinh thần nhảy xuống giường, hướng ánh mắt ra ban công.
Quần áo treo ngoài ban công nhảy múa trong gió, như muốn vùng thoát khỏi mắc áo mà bay vút đi xa tít tắp.
Mở cánh cửa sổ kiểu Pháp ra, gió lạnh ập thẳng vào mặt trong nháy mắt khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo.
Mớ quần áo ướt sũng nằm dưới đất, vẫn không yên phận phập phồng do gió bão.
Còn nhớ lúc ăn cơm trưa xong là khoảng 1 giờ, gió mới chỉ phất qua từng cơn, hơi mạnh nhưng chưa quá lớn, vả lại trời cũng chưa đổ mưa, không ngờ vừa ngủ một giấc dậy, gió mây đã đổi màu.
Thôi kệ, đợi tạnh mưa rồi dọn dẹp sau.
Đóng cửa lại, ra khỏi phòng ngủ. Lúc bước vào phòng sách, tôi tiện tay bật đèn.
“A!”
Tôi rú lên thảm thiết, lao tới bên cửa sổ, cuống cuồng thu nhặt sách vở và mấy thứ linh tinh bị nước mưa hắt vào ướt hết.
Sau đó chạy vào bếp lấy giẻ ra lau mấy vũng nước đọng trên mặt bàn và dưới sàn nhà, giẻ thấm đẫm nước thì đem vắt cho khô, vắt khô rồi lại lau, lặp đi lặp lại mười mấy lần mới tạm coi như không còn vết nước.
Nhưng nước mưa vẫn rỉ vào qua khe cửa sổ đóng chặt, tụ lại thành dòng, tràn qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-voi-va-ho-nuoc/2791828/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.