*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cá Voi phải được tự do tự tại bơi lượn dưới biển sâu, nó sẽ không cư ngụ tại bất kì hòn đảo nhỏ hay thảm thực vật thủy sinh nào, càng sẽ không vì ai mà dừng lại, chỉ có biển cả mới là nơi mà nó thuộc về. Nếu như hắn có thể trở thành vùng biển ấy thì chắc có lẽ Cá Voi sẽ chấp nhận bầu bạn cả đời bên cạnh hắn, sẽ mãi mãi lưu lại tại vùng biển này, không quản tương lai cũng chẳng hỏi ngày về.
EDITOR:
Phòng thay đồ ở hậu trường rạp hát chỉ mở cửa khi có các buổi biểu diễn chính thức, những thời gian còn lại đều bị khóa.
Thời Tự đi loanh quanh tìm kiếm nhưng không thể kiếm ra phòng nghỉ, vì thế hắn buộc phải đưa Hạ Tê Kình trở lại trong xe.
“Không muốn.” Hạ Tê Kình nép mình trong vòng tay hắn, “… Ồn ào lắm.”
Ý của Hạ Tê Kình là sân khấu diễn tập vừa rồi, để có thể quay về chỗ đậu xe bọn họ phải đi ngang qua nơi đó, như vậy chắc chắn phải nhận những ánh mắt soi mói và ngờ vực của mọi người.
Thời Tự bèn ôm cậu đến một góc vắng vẻ, đảm bảo không có lấy một bóng người.
Hạ Tê Kình chôn mặt vào lồng ngực hắn, hoảng hốt cắn các đầu ngón tay của mình, “Tớ làm hư đồ rồi.”
“Không đâu, làm gì có chuyện mới rớt có một tí mà đã hư, bánh xe của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-voi-trang-va-hon-dao-nho/2347767/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.