Sáng nào Hạ Tê Kình cũng đến trường tìm Lâm Dữ Thiên chơi game, tới chiều thì ngồi xe của Thời Tự trở về biệt thự, sau đó làm bài tập đến mười giờ hơn rồi đi ngủ, tựa hồ mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Song, trên thực tế, có một số việc đang chậm rãi đổi thay, sở dĩ người trong cuộc thường u mê là bởi vì họ nhìn không thấu lòng mình mà thôi.
Vài ngày sau, Hạ Tê Kình ghé thăm Diệp Vọng, bọn họ hẹn gặp nhau tại một quán cà phê, Diệp Vọng mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, bịt kín mít từ đầu đến chân như một cậu học sinh cấp hai ngoan hiền dè dặt.
“Anh bị cảm lạnh, không thể uống đá.” Diệp Vọng chán nản nhâm nhi một cốc sữa nóng có đường, “Chuyện mấy ngày hôm trước, cảm ơn em nhiều nhé.”
“Người không sao là tốt rồi.”
“Tên kia có nói cái gì bậy bạ với em không?” Diệp Vọng ngập ngừng nhìn cậu, “Anh thật sự không quen biết gã, chỉ định tới quán bar ngồi một lát thì sẽ đi về, ai ngờ lại bị chuốc rượu…”
Hạ Tê Kình có rất nhiều lời muốn nói nhưng khi nhìn thấy Diệp Vọng co ro trong bộ quần áo với dáng vẻ suy nhược, cậu bèn phải nuốt trở ngược vô trong, “Vâng.”
Diệp Vọng bắt đầu hăng hái kể cho cậu nghe về việc cả nhóm đã thuê một văn phòng âm nhạc ở gần trường đại học Kim Hồ, họ dự định sẽ lưu trú ở đây một khoảng thời gian để sáng tác thêm vài ca khúc và rất có thể là sẽ phát hành album mới vào năm sau.
Diệp Vọng hớn hở cười nói, nét mặt ngây ngô chân thành, khác hẳn bộ dạng ma men ủ rũ tối tăm của những ngày trước.
Nhưng Hạ Tê Kình vẫn cứ cảm thấy kỳ quái, cậu cho rằng Diệp Vọng đang đeo mặt nạ, anh khoác lên mình lớp vỏ bọc của một người anh trai hiền từ hòa nhã với nụ cười sáo rỗng trên môi. Kiểu cách tán gẫu giữa hai người bọn họ thoạt nhìn trông rất ăn ý, tuy nhiên nếu như cẩn thận hồi tưởng lại thì từ nãy tới giờ Diệp Vọng chỉ đang kể về cuộc sống và định hướng tương lai của chính mình, hay đơn giản hơn nữa là nói dăm ba câu trêu đùa bốc phét, hoặc cùng lắm là hỏi cậu lên đại học đã yêu ai chưa, cuối tuần thường đi đâu chơi, vân vân.
Chủ đề hàn huyên này là kiểu mà bất kì người xa lạ nào cũng có thể triển khai.
Theo lý thuyết, nếu như là bạn thời thơ ấu gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách, chẳng phải sẽ rôm rả kể về những chuyện đã cùng nhau trải qua sao? Thế nhưng Diệp Vọng không hề nhắc tới một chữ nào, ngoại trừ nhớ rõ việc gọi cậu là “Bé Bảy” ra, anh ấy tựa hồ không còn ký ức nào khác.
Sự thân thuộc và nhiệt tình của Diệp Vọng toàn bộ đều xuất phát từ xã giao chứ không còn là một anh Diệp bất kham phóng khoáng như xưa nữa.
Hạ Tê Kình chẳng hiểu ra sao lại đột nhiên mở miệng hỏi, “Anh có còn nhớ rõ em không?”
Diệp Vọng bật cười, “Em hỏi cái gì ngớ ngẩn thế?”
“Ngày trước khi anh rời đi bảy năm trước ấy, anh có còn nhớ mình đã hứa gì với em không?” Lòng bàn tay của Hạ Tê Kình ướt đẫm mồ hôi, “Kể từ cái ngày hai anh em mình gặp lại, em cứ đinh ninh rằng anh sẽ sớm nói về sự kiện kia. Nhưng đã nhiều ngày trôi qua rồi mà anh vẫn chẳng có động tĩnh gì… Nếu anh nhớ rõ Bé Bảy là biệt danh của em thì ắt là sẽ không quên mới phải.”
Cuối cùng Hạ Tê Kình cũng nói ra nỗi niềm xoắn xuýt trong lòng mình bấy lâu.
Bí mật này đã bị cậu chôn vùi suốt bảy năm qua, đó cũng là lý do tại sao sau khi nhìn thấy Diệp Vọng cậu lại bối rối trằn trọc mất ngủ nhiều đêm đến thế…
Vốn dĩ, cậu muốn chính Diệp Vọng phải nói ra, cậu tin anh hãy còn nhớ kĩ mọi thứ và sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng nhưng sau những chuyện phát sinh ngày hôm ấy, niềm tin của cậu bỗng dưng sụp đổ.
Diệp Vọng thoáng sững sờ, anh chớp nhẹ hàng mi, một lần nữa biến trở lại thành chàng trai với nụ cười ấm áp, “Bảy năm trước, đấy thật sự là một khoảng thời gian rất dài nha… Em gợi ý chút xíu có được không?”
Toàn thân Hạ Tê Kình như đóng băng tại chỗ.
Không thể nào, sao lại như vậy?
Nếu bảy năm qua chỉ có cậu là người đơn phương lưu giữ ký ức, thế thì việc cậu nhớ mãi không quên đều là phí hoài cả ư?
Diệp Vọng nếu như đã không còn nhớ gì nữa, sao vẫn cứ đối xử bình thản và thân thiết với cậu đến nhường này?
Cậu cứ ngỡ bản thân mình có một vị trí đặc biệt trong lòng anh, nào có ngờ đâu cách thức mà anh đối xử với mọi người… Đều rập khuôn giống nhau cả.
Hạ Tê Kình không thể nhớ liệu biểu hiện của mình có trở nên mất kiểm soát hay không, cậu chỉ kịp thốt lên một câu “Có việc đột xuất” rồi hốt hoảng bỏ chạy khỏi quán cà phê.
Lúc Hạ Tê Kình về đến căn biệt thự, Thời Tự đang xem phim phóng sự về thiên nhiên trên ghế sô pha trong phòng khách.
Thời Tự trông thấy mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán Hạ Tê Kình thì có hơi sửng sốt, hắn vội vàng bước đến chạm vào trán cậu, “Sao cậu lại đổ nhiều mồ hôi thế này?”
“Không có chuyện gì đâu, chẳng qua…”
Hạ Tê Kình muốn nói là do đi trên đường gió lớn quá, tuy nhiên, chưa kịp nói xong mà cơ thể đã thoát lực suýt chút nữa ngã khuỵu xuống.
Thời Tự dang rộng hai tay ôm chầm lấy cậu theo bản năng, hắn dìu cậu tới ghế sô pha, cởi bỏ đôi tất ướt đẫm mồ hôi rồi dùng khăn lau sạch sẽ đôi bàn chân của cậu sau đó nhét vào trong chiếc chăn vừa khô ráo vừa ấm áp, “Cậu có muốn uống nước hay sữa gì không?”
Thời Tự đang định đứng dậy pha cho Hạ Tê Kình một ly sữa nóng nhưng đã bị Hạ Tê Kình trong vô thức níu tay giữ lại, “Không cần…”
Thời Tự ngơ ngác.
Kể từ khi xảy ra sự cố mất khống chế ở băng ghế sau xe, mối quan hệ giữa hai người bọn họ nhanh chóng rơi vào trạng thái bế tắc. Tiếp đó, hắn đã phải ăn năn hối lỗi rất nhiều kèm với sự kiện tỏ tình kia, Hạ Tê Kình mới miễn cưỡng tha thứ cho hắn, hai người cứ như vậy duy trì một mối quan hệ lúng ta lúng túng.
Lẽ dĩ nhiên, Hạ Tê Kình không để tâm đến những lời thổ lộ của hắn, cậu khăng khăng cho rằng bởi vì kẻ làm Alpha như hắn chưa từng yêu ai cho nên mới bị tin tức tố cám dỗ dẫn đến việc nhầm lẫn phản ứng của tin tức tố thành tình yêu.
Hắn cảm thấy lập luận này thật vô lý nhưng lại chẳng hay phải phản biện ra sao, lần đầu tiên trong đời hắn biết thế nào gọi là bất lực, là bó tay.
Nhưng dù có nói gì đi chăng nữa, hắn cũng hiểu là do chính mình táy máy tay chân sinh ra họa lớn, vì vậy kể từ hôm ấy hắn không dám tiếp xúc gần gũi với Hạ Tê Kình thêm bất cứ lần nào nữa bởi hắn sợ bản thân không chế ngự được, sẽ khiến mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn.
Suốt nhiều ngày qua, đây là lần đầu tiên Hạ Tê Kình chủ động nắm lấy tay hắn.
Cậu ấy siết rất chặt, hệt như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, từng giọt nước mắt tựa sóng gợn mặt hồ thi nhau lăn dài trên gò má.
Đương nhiên, hắn sẽ không ngu ngốc đến mức tự mình lên tiếng nhắc nhở Hạ Tê Kình về hành vi ” Vượt quá giới hạn” này của cậu mà là trở tay nắm ngược lại, kéo cậu vào trong lồng ngực mình sau đó vỗ nhẹ vào lưng cậu, mở miệng dỗ dành, “Rồi sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi…”
Hạ Tê Kình lặng thinh không nói, cậu gục đầu xuống bả vai trái của hắn, ngón tay co rút bấu víu vào chiếc áo sơ mi mà hắn đang mặc trên người. Hắn cảm thấy cơ thể trong vòng tay mình khẽ run lên, một lúc sau, bờ vai bỗng chốc thấm ướt, nóng bỏng như lửa đốt.
Cậu ấy đang rơi nước mắt.
Hạ Tê Kình khi khóc trông chẳng khác gì em bé sơ sinh, các đốt ngón tay quắp lại, khóc đến mức thở không ra hơi, cảm tưởng như giây tiếp theo sẽ chực trào ọc toàn bộ sữa ra ngoài.
Thời Tự không thúc giục hỏi nguyên do cậu khóc, cũng không tìm cách chọc cậu vui vẻ mà là lẳng lặng ôm lấy cậu, chờ đợi cậu trút bỏ toàn bộ muộn phiền và oan ức.
Hắn chưa từng thấy Hạ Tê Kình khóc lóc thảm thương đến vậy. Từ lúc quen biết cho đến nay, Hạ Tê Kình vẫn luôn là một chàng trai lười biếng, ruột để ngoài da, hiếm có khi nào cậu ấy thật sự rơi nước mắt, quá lắm cũng chỉ là vài giọt lệ sinh lý khi bị ép tới tận cùng trong kỳ phát tình mà thôi, chẳng mảy may liên quan gì tới cảm xúc cả.
Hắn không thể không thừa nhận một cách hèn hạ rằng, hắn đố kị với kẻ có thể khiến cho Hạ Tê Kình khóc đến mức này.
Phải để tâm xiết bao mới đau khổ tột cùng như thế?
Dựa vào đâu mà người nọ lại được cậu coi trọng tới chừng ấy?
Chờ Hạ Tê Kình dần dần khôi phục bình tĩnh, Thời Tự bèn nhỏ nhẹ hỏi, “Cậu có bằng lòng sẻ chia cùng tớ không?”
“Sẻ… Chia gì cơ?”
“Sáng nay lúc cậu đi ra ngoài, cậu nói là mình có hẹn gặp một người bạn. Tại sao khi về cậu lại khóc? Người bạn đó bắt nạt cậu ư?”
Hạ Tê Kình không trả lời, cánh tay bị Thời Tự kéo xuống nắm trong lòng bàn tay, cậu không tự chủ được đành phải cắn lấy lớp vải áo trên bả vai của hắn.
“Vậy, hay là cậu nói tên người đó cho tớ biết.” Thời Tự tận lực điều chỉnh giọng điệu của mình sao cho thản nhiên nhất, “Để tớ xem thử coi là người của khoa nào, nếu nhắm đánh không lại, tớ sẽ kêu mấy người anh em trong khoa Tài chính bọn mình tới đập cậu ta.”
Hạ Tê Kình loáng thoáng nở nụ cười, cậu im lặng một lúc rồi mới đáp, “Người mà sáng nay tôi đi gặp, không ai khác ngoài Diệp Vọng.”
Diệp Vọng.
Thời Tự nghĩ thầm, quả nhiên là anh ta.
“Anh ấy không bắt nạt tôi, chẳng qua… Tôi chợt nhận ra mình đã hiểu lầm một việc, một ít sự việc mà tôi cho là rất quan trọng nhưng có vẻ như đấy là do tôi tự ảo tưởng mà thôi.”
“Quan trọng cỡ nào?”
“Tôi không muốn kể.” Hạ Tê Kình gục đầu ỉu xìu nói, “… Mỗi lần nghĩ tới sẽ cảm thấy đau đớn, như thể trái tim bị dao gọt bút chì đâm vào, dù cho đâm không thủng nhưng vẫn nhức nhối lắm.”
“Vậy thì đừng nghĩ nữa.” Thời Tự vuốt nhẹ phần gáy của cậu, “Ngủ đi, ngủ một giấc, mọi chuyện rồi sẽ qua.”
Cứ như vậy, Hạ Tê Kình ngủ thẳng cẳng từ lúc trời còn nắng cho đến tận đêm đen.
Vốn dĩ chỉ là một giấc ngủ trưa nhưng bởi vì Thời Tự thả hết tất cả tấm rèm dày nặng xuống khiến cho căn phòng kín kẽ không có lấy một tia sáng, phảng phất như hiện tại đã là tối muộn.
Tiềm thức của Hạ Tê Kình rơi vào một khoảng không vắng lặng an toàn, thế nên cậu mới chìm vào giấc ngủ sâu, sâu đến mức chẳng hay trời trăng mây gió, đêm nay là đêm nào.
Tới khi tỉnh dậy đã hơn bảy giờ rồi.
Hạ Tê Kình đoán hiện tại chắc là Thời Tự đang xem phim tài liệu hoặc đọc sách các kiểu, Thời Tự thường ăn cơm tối trước bảy giờ.
Sẽ khá là lúng túng nếu như làm phiền Thời Tự nấu cho mình một bữa cơm, vì vậy cậu quyết định lẻn xuống phòng bếp tìm đại một ít bánh mì nướng, sữa chua linh tinh để lấp đầy cái bụng đói. Song, ngay lúc vừa đặt chân xuống giường, cậu lại đá trúng một vật gì đó mềm mại và ấm áp.
Hạ Tê Kình sợ tới nỗi suýt nữa thì la lên thất thanh, cậu nhanh chóng với tay bật đèn.
Thời Tự đang ngồi trên mặt đất sát cạnh mép giường của cậu, xem ra mới nãy hắn là nằm úp sấp ở trên giường, đầu tựa lên trên, hệt như một chú chó to xác trung thành canh giữ bên người chủ nhân.
Thời Tự ôm bụng, ánh mắt mơ màng đặc trưng của người hãy còn ngái ngủ, giọng điệu có chút tủi hờn, “… Đau.”
Hạ Tê Kình rốt cuộc cũng biết mình đạp phải thứ gì.
Cậu gấp gáp đỡ Thời Tự đứng dậy, vừa xoa xoa bụng giúp hắn vừa hỏi, “Cậu ngồi ở mép giường làm cái gì vậy hả?”
“… Ngủ.”
“Ngủ sao không về phòng mà ngủ, ngồi như thế không cấn à?”
“Lo cậu thức giấc không thấy ai, sẽ sợ hãi.”
Gò má của Hạ Tê Kình thoáng ửng hồng, “Tôi nào phải con nít con nôi… Ngủ một mình thôi có gì đâu mà phải sợ chứ.”
Dáng vẻ quật cường, cứ như thể người nước mắt nước mũi tèm lem khóc trong lồng ngực hắn khi nãy không phải là cậu.
Thời Tự không muốn cùng Hạ Tê Kình so đo, “Ừm, do tớ lo lắng quá.”
Hạ Tê Kình lúng túng mở miệng, “Cậu cũng có thể trèo lên ngủ mà… Giường rộng thênh thang, thói đời làm gì có chuyện khách thì nằm trên giường trong khi chủ nhà lại ngủ ngồi dưới đất bao giờ?”
Đường đường là đương kim đại thần của Kim Đại, chủ tịch hội sinh viên, nào có cái lí tự oan khuất chính mình co ro một đống dưới chân giường như thế?
Nếu để người ngoài nhìn thấy biết đâu chừng sẽ sốc tới nỗi rớt luôn cả hai bên tròng mắt ra ngoài cũng nên.
“Tớ có được phép làm vậy không?”
“Sao lại không? Nơi này là nhà của cậu đấy.”
Dù gì thì cái giường cũng rất lớn, ba người nằm còn dư, hai người mỗi người nằm hai đầu thì đâu có ai đụng chạm tới ai.
Thời Tự nở nụ cười cay đắng, “Thôi, quên đi.”
“Lý do…”
Thời Tự ngập ngừng trong giây lát rồi cất tiếng thở than, “Tớ mà nói ra, kiểu gì cậu cũng sẽ ghét tớ cho mà xem… Là do chỉ cần ngủ ở trong tầm tay cậu thôi mà tớ đã tiêu hao hết thảy tự chủ của chính mình.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]