*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phản ứng của Hạ Tê Kình trông chẳng giống người mới vừa được tỏ tình xong, mà là thoáng lo âu, sau đó cực kì bình tĩnh lên tiếng nhắc nhở đối phương “Chuyện này nằm ngoài nội dung bản hợp đồng”.
Thời Tự ngơ ngác, “… Cậu có thật sự nghe hiểu những gì tớ nói không?”
Hạ Tê Kình, “Có, nghe rất rõ.”
Thời Tự, “Tớ nói, tớ thích cậu, cậu không có lời nào khác muốn chia sẻ cùng tớ sao?”
Hạ Tê Kình, “Cảm ơn vì đã để ý tới tôi?”
Hạ Tê Kình nói ra câu này bằng một loại giọng điệu vô cùng bình thản, có điểm qua loa lấy lệ.
Thời Tự không chấp nhận cách trả lời sơ sài này, biểu cảm thoáng hiện nét bi thương, chính là cái loại vẻ mặt của một chú chó con thật lòng thật dạ dâng lên trái tim nhưng lại bị chủ nhân đá văng khỏi cửa, “Cậu không còn lời nào khác thật à… Tớ lớn chừng này rồi, đây là lần đầu tiên tỏ tình với một người đấy.”
Hạ Tê Kình thở dài, “Tôi biết cậu là xử nam, không cần nhấn mạnh lặp đi lặp lại kiểu đó… Dù có là lần đầu thì cũng chẳng có ưu đãi gì đâu, tỏ tình không phải là chuyện ai đến trước đến sau, càng không nhất thiết cứ hễ nói trước thì sẽ thành công.”
Thời Tự, “Nguyên nhân?”
Hạ Tê Kình, “Chẳng có nguyên nhân nào hết.”
Thời Tự bướng bỉnh chất vấn, “Chung quy vẫn phải có một vài lý do đặc biệt, cậu không thích tớ ở điểm nào? Tớ sẽ thay đổi.”
Hạ Tê Kình, “Bởi vì loại hành vi khốn kiếp của cậu ngày hôm qua, thế đã đủ chưa?”
Thời Tự đuối lý nhưng vẫn nhỏ giọng nói, “Ngoại trừ cái này, còn có chút… Tớ cứ cảm thấy phản ứng của cậu kỳ lạ làm sao ấy.”
Hầu hết mọi người khi được tỏ tình, dù cho không thích đối phương thì vẫn sẽ cảm thấy khá là bất ngờ xen lẫn vui vẻ, tuy nhiên phản ứng của Hạ Tê Kình lại là kiểu dường như đã sớm đoán được hắn sẽ ngỏ lời với mình, thậm chí còn nghĩ xong luôn cả cách ứng đối, cho nên cậu ấy mới bình tĩnh, thuần thục đối đáp hời hợt đến vậy, muốn để cho hắn thấy khó mà lui.
Thời Tự cau mày ngay tức khắc, “Cậu chưa từng coi trọng lời bày tỏ của tớ, cậu nghĩ tớ là đang đùa giỡn cậu?”
Hạ Tê Kình thấy ậm ờ không được, không thể làm gì khác ngoài việc đi thẳng vào vấn đề, “Là do cậu hỏi đấy nhé, tôi đây ăn ngay nói thật cho vừa lòng cậu.”
Thời Tự, “Ừ.”
Hạ Tê Kình, “Đúng, tôi cho rằng cậu chỉ đang đùa giỡn mà thôi.”
Thời Tự muốn phản bác nhưng đã bị cậu dùng ánh mắt ngăn lại.
Hạ Tê Kình, “Đừng vội phản bác, cậu bảo cậu thích tôi, được, tôi hỏi cậu mấy vấn đề, cậu biết tôi thích chơi game gì không?”
Thời Tự, “Kỷ Nguyên Thánh Chiến.”
Trong lúc vô tình, hắn đã từng liếc thấy logo trò chơi trên màn hình di động của cậu.
Hạ Tê Kình không ngờ Thời Tự có thể trả lời được nhưng cậu cũng chẳng biểu hiện ra điều dị thường mà là tiếp tục hỏi, “Cậu có biết cuộc sống trước khi lên đại học của tôi méo tròn thế nào không? Có biết hồi cấp ba tôi học giỏi môn nào nhất cũng như sợ hãi giáo viên nào nhất không?”
Thời Tự do dự lắc đầu.
Hạ Tê Kình, “Vậy cậu có thông thuộc món ăn mà tôi yêu thích, trà sữa ưa bao nhiêu ngọt bao nhiêu đá, khi trời đổ mưa thích nghe ca khúc nào nhất, lúc buồn bực thường làm sao mới có thể giải tỏa căng thẳng, thích uống nước nóng hay nước ấm, từ nhỏ tới lớn đã nuôi qua bao nhiêu thú cưng, cắt móng chân ưu ái ngón cái hay ngón út trước, chuyện ghét làm nhất trong ngày lễ dịp Tết là gì?”
Thời Tự ngây ngẩn cả người.
Hạ Tê Kình, “Cậu xem đi, cậu chẳng hay biết gì mà lại dám mạnh miệng nói thích tôi.”
Thời Tự, “Nhưng những thứ ấy không ảnh hưởng…”
Hạ Tê Kình lắc đầu, “Cậu không hiểu trọng điểm rồi. Ngay cả Lâm Dữ Thiên còn biết đáp án, trong khi đã là người yêu với nhau thì tất nhiên phải thân mật và gắn bó hơn bạn bè rất nhiều. Cậu không hiểu hết con người tôi thì dựa vào đâu nói yêu thích tôi? Vì sao cậu lại thích tôi, cậu giải thích rõ được ư?”
Thời Tự, “Thích chính là thích, vốn không cần lý do cụ thể.”
Hạ Tê Kình, “Cậu vẫn không hiểu, vậy để tôi đây nói cho cậu biết. Thứ cậu thích là tin tức tố chứ nào phải tôi.”
Thời Tự muốn phản biện ngay nhưng Hạ Tê Kình lại nhanh hơn một bước, “Có lẽ cậu không hiểu tin tức tố ảnh hưởng đến con người nhiều ra sao, tôi chung sống với nó lâu hơn cậu và lẽ dĩ nhiên là tôi dày dạn kinh nghiệm hơn.
Tôi muốn nói với cậu rằng, tin tức tố là một tác nhân có sức mê hoặc vô cùng đáng sợ, nó khiến người ta nghĩ rằng nhiệt độ cơ thể tăng cao là yêu thích, tim đập liên hồi là yêu thích, ngóng trông quấn quýt cùng tin tức tố của đối phương là yêu thích, nôn nóng muốn ôm ấp hôn môi là yêu thích…
Song, những điều này chẳng qua chỉ là do ảnh hưởng sinh lý từ tin tức tố mà thôi, không liên gì đến đối phương hết.
Nếu người sớm tối kề cận cậu là một Omega khác, cậu cũng sẽ sa đọa rơi vào bên trong tin tức tố của người đó, cũng sẽ rung động khó kiềm chế, sẽ cho rằng người đó là tình yêu đích thực của đời mình…
Mà trùng hợp thay, lần này, người đó chính là tôi.
Tôi và cậu vốn dĩ là người của hai thế giới nhưng lại bị ma xui quỷ khiến ràng buộc nhau bởi một bản hợp đồng, chờ cho đến khi hợp đồng hết hiệu lực, mối quan hệ giữa hai chúng ta đương nhiên sẽ chấm dứt. Cậu rồi sẽ kết hôn với một cô tiểu thư xinh đẹp môn đăng hộ đối còn tôi thì quay trở về xóm nhỏ của tôi.
Còn những lời cậu vừa mới nói ban nãy… Tôi sẽ không coi sự nhầm lẫn ấy thành thật, cậu thông minh hơn tôi nhiều lắm, hẳn là cũng hiểu chuyện này có bao nhiêu hoang đường phải không?”
Hạ Tê Kình tuôn ra một tràng dài, cậu có cảm giác mình chẳng khác nào một vị mục sư đang lải nhải, phổ độ chúng sinh.
Hạ Tê Kình nhắm mắt lại, cảm thấy miệng khô lưỡi khô nên mới một hơi uống cạn ly sữa đậu nành; tới khi mở mắt ra, cậu thấy Thời Tự khẽ nhíu mày ngó mình đăm đăm, thế nhưng bộ dạng của hắn không phải cái loại bừng tỉnh đại ngộ như trong tưởng tượng của cậu.
Thời Tự, “Nói xong rồi?”
Hạ Tê Kình, “Ờ.”
Thời Tự đứng lên, “Vậy đến trường thôi, tớ đưa cậu đi.”
Hạ Tê Kình mê man dòm hắn bước tới lối ra vào ở tiền sảnh để thay giày, cậu bèn cất tiếng hỏi, “Từ từ, vừa nãy cậu có nghe những gì tôi nói không thế?”
Thời Tự, “Có.”
Hạ Tê Kình, “Vậy cậu nghĩ sao?”
Thời Tự không trả lời cậu mà là hỏi sang chuyện khác, “Lúc cắt móng chân cậu thích cắt ngón cái trước hay là ngón út trước?”
Hạ Tê Kình nghẹn họng, “Đây là trọng điểm à?”
“Ừ.” Thời Tự nói, “Là chuyện rất quan trọng.”
Hạ Tê Kình chẳng thể hiểu nổi mạch suy nghĩ của hắn, mới nãy cậu chỉ tùy tiện đưa ra một cái ví dụ thôi mà.
Cậu có hơi tức tối, không muốn ngay tại một buổi sáng trời trong nắng đẹp dây dưa với hắn thêm nữa, vì thế ngậm miệng không nói một lời.
Ra khỏi cửa, Thời Tự muốn lái xe.
Song, Hạ Tê Kình đã nhanh chóng từ chối dịch vụ đưa đón này, “Về sau tôi sẽ không ngồi xe của cậu, tôi tự mình đi tàu điện ngầm tới trường.”
Thời Tự, “Chen chúc lắm.”
Hạ Tê Kình, “Trước khi quen biết cậu, tôi luôn đến trường bằng cách ấy, và tôi chưa bao giờ cảm thấy chen chúc gì cả.”
Từ lúc nhận thức Thời Tự cho đến nay, tất cả đời sống vật chất của cậu đều do hắn cung cấp, đồ vật các thứ cũng là kiểu tối tân gọn lẹ, bởi vì nhà họ Thời có thừa khả năng, làm vừa nhanh vừa tốt thế nên chẳng cần tới cậu đích thân ra tay, có đôi khi cậu còn ảo giác như mình đã thoát ly khỏi trần tục rồi. Kỳ thật, cậu chẳng có ham muốn gì mấy đối với vật chất, sở dĩ cậu ngoan ngoãn nghe lời sắp xếp của gia đình họ Thời là vì cậu sợ chuốc thêm phiền phức cho Thời Tự, vậy nên mọi chuyện đều chiều theo sở thích và thói quen của hắn.
Thời Tự nói buổi sáng muốn ăn bánh mì nướng và ngũ cốc thô thế là cậu bèn phải ăn bánh mì đen nhạt nhẽo không mùi vị.
Thời Tự nói gà rán khoai tây chiên không tốt cho sức khỏe, cậu bèn ngoan ngoãn kiêng khem, đi theo hắn ăn thịt ức và salad củ quả.
Thời Tự nói buổi tối phải đi ngủ trước mười hai giờ, cậu bèn đặt đồng hồ báo thức, đúng hạn làm bài tập, tới giờ là đi ngủ, không dám hó hé gây ra bất kì tiếng động nào.
Trên thực tế, cậu rất thích bầu không khí ồn ào hối hả cùng với dòng người huyên náo nhộn nhịp khi được đi tàu điện ngầm vào lúc sáng sớm, chỉ là do Thời Tự có thói quen lái xe ô tô đến trường, nhàn nhã lại thoải mái, hắn chắc chắn sẽ không nguyện ý ngồi trên toa điện ngầm đông đúc, cho nên cậu mới thay đổi toàn bộ nếp sống của mình, sẽ tới trường cùng hắn bằng xe ô tô.
Hóa ra chẳng biết từ bao giờ, cậu đã vì Thời Tự mà đổi thay nhiều đến vậy.
Hiện tại, sau khi cùng Thời Tự hai mặt một lời, Hạ Tê Kình đột nhiên có cảm giác bản thân như trút bỏ được toàn bộ gánh nặng.
Nguyên bản thế giới kia, vốn không thuộc về cậu.
Lúc này đây, cậu không cần phải phải thỏa hiệp để làm hài lòng khách hàng nữa, cả cơ thể tựa hồ nhẹ như chim én.
Rời khỏi khu đô thị sau đó rẽ phải, đi bộ chừng 100 mét là sẽ đến ga tàu điện ngầm tuyến số 2, trải qua chín cái bến thì có thể nhanh chóng đến được đại học Kim Hồ.
Hạ Tê Kình tới mua xu tàu điện ngầm nhưng lục tung hết cả ba lô vẫn kiếm không ra đồng tiền mặt nào, hiện tại mới sực nhớ bởi vì không ngồi tàu điện ngầm đã một khoảng thời gian khá dài nên cậu cũng quên luôn việc bỏ tiền mặt vào trong ba lô.
Đương lúc đắn đo không biết có nên đến quầy dịch vụ đổi tiền hay không thì bất thình lình có một bàn tay chìa tới cùng với một tờ tiền mặt, “10 tệ (*) có đủ không?”
(*) 10 RMB = 35.310,44 VNĐ
Hạ Tê Kình, “… Sao cậu lại đến đây?!”
Chẳng biết có phải là bởi lần đầu tiên đi tàu điện ngầm không mà Thời Tự trông hơi gượng ép, gò má phiếm hồng.
Song, hắn vẫn duy trì biểu cảm thản nhiên của mình, “Giống cậu thôi, tớ ngồi tàu điện ngầm nha.”
Hạ Tê Kình, “Cậu có xe còn gì?!”
Mặt trời mọc đằng Tây rồi, Hạ Tê Kình nghi ngờ nếu giờ mình mà chạy ra ngoài biết đâu chừng sẽ được chứng kiến một màn mặt trăng và sao băng đồng thời xuất hiện.
Thời Tự nhìn chéo về phía trước, hắn nói, “Tớ cũng là một công dân hợp pháp… Ngồi tàu điện ngầm là quyền lợi hợp pháp của công dân, không thể bị tước đoạt.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]