Câu trả lời này thật khó mà tưởng tượng nổi, xác suất để Thời Tự thích cậu còn thấp hơn cả tỉ lệ voi Châu Phi yêu ruồi luôn đấy, vì vậy cậu hoàn toàn không tính đến khả năng này mà là trực tiếp ném thẳng con thú bông đà điểu trở về chỗ cũ, “Xàm xí đú!”
Hạ Tê Kình nghĩ mãi chẳng ra nguyên nhân do đó mỗi ngày đều kìm lòng không đậu mà chạy đến bệnh viện thế nhưng mỗi lần muốn vào thăm thì Bành Khải vẫn luôn áy náy đóng cửa lại, bảo là Thời Tự đã ngủ rồi. Dần dà, Hạ Tê Kình cũng ý thức được, chỉ sợ ngủ là giả thôi, không muốn gặp cậu mới là thật.
Hạ Tê Kình ôm một bụng tức nhưng không chỗ trút giận, quả thật rất muốn xông vô xốc chăn của Thời Tự lên.
Một tuần sau, Thời Tự xuất viện, ngày hắn đến lớp, vừa khéo lại là môn Kinh tế học phương Tây, khóa học này thậm chí còn đáng sợ hơn môn Đại số tuyến tính gấp N lần, bởi vì toàn bộ giáo trình được viết bằng Tiếng Anh, giáo sư là người Anh bản xứ và hầu như không nói tiếng Trung trong suốt giờ học.
Bên cạnh việc bám sát lý thuyết “Trau dồi tri thức thật” thì giáo sư còn là một người rất tận tâm trong chuyện chia sinh viên thành các nhóm cùng nhau hợp tác giải quyết vấn đề. Những người giỏi Tiếng Anh về cơ bản đều bị các sinh viên khác giành giật hết, mà Hạ Tê Kình và Lâm Dữ Thiên thành tích đứng cuối cho nên lúc nào cũng rơi vào tình thế xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-voi-trang-va-hon-dao-nho/2347726/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.