Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay từ khi còn nhỏ, Hạ Tê Kình đã là một đứa trẻ miệng mồm lanh lợi, lại am hiểu dùng vẻ ngoài ngoan ngoãn để lấy lòng người khác, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, xưa nay đều là nói dối không chớp mắt. Thế nhưng ngay tại lúc này đây, chẳng hiểu chạm mạch nào mà đến cả lý do hợp lý để vào thư phòng cũng kiếm không ra. Cậu lắp ba lắp bắp rồi đột nhiên thốt lên câu “Muốn vào thư phòng học bài” làm cái cớ.

Nhân sinh như một trận Waterloo (*),nhục nhã vô cùng.

Vừa dứt tiếng đến cả chính cậu còn cảm thấy giả trân nhưng lời nói ra như bát nước đầy đổ đi, cậu đành phải ậm ờ qua loa, “Cũng tại mới nãy tìm cây bút dầu nhưng không thấy, tôi cứ nghĩ là nó rớt ở trong thư phòng.”

Thời Tự lặng thinh quan sát cậu một lát rồi mới hờ hững nói, “Xuống ăn điểm tâm.”

Sau đó hắn xoay người bước xuống lầu trước.

Lúc này Hạ Tê Kình mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếng thở phào ấy thậm chí còn mang theo đôi chút mất mát. Thời Tự biết cậu nói dối, tuy nhiên cậu ta lại không chất vấn cũng chẳng vạch trần. Lý do là gì cơ chứ?

Đến khi ngồi ăn sáng rồi mà Hạ Tê Kình vẫn còn nghĩ mãi về chuyện ban nãy. Cậu nhớ Thời Tự rất ghét việc cậu nói dối, thậm chí lúc ký kết hợp đồng Thời Tự còn đặc biệt thêm vào điều khoản không cho phép cậu bô bô cái mỏ như tàu lửa chạy (1). Nhưng, sao hôm nay Thời Tự lại im lặng và tỏ ra lạnh lùng đến vậy? Ngay cả khi đưa đĩa ăn sáng cho cậu, Thời Tự cũng không như mọi ngày nhắc nhở cậu cẩn thận kẻo nóng mà chỉ là chậm rì rì hỏi cậu muốn sốt cà chua hay sốt salad, mắt cũng chẳng thèm nhìn cậu mà cứ nín thinh ngó cái mặt bàn rồi dùng tốc độ cực nhanh đẩy đĩa thức ăn sang cho cậu sau đó một mình một người bắt đầu ngồi ăn. Mức độ lãnh đạm này rõ ràng không phải là phong cách ứng xử thường ngày của Thời Tự, nó càng giống như là trong lòng tức giận muốn lơ đẹp cậu thì đúng hơn.

Nếu quả thật là vì cáu kỉnh khi bị cậu lừa gạt cho nên mới cố ý thờ ơ với cậu khiến cậu bứt rứt không yên… Vậy thì cũng quá đáng lắm rồi đó. Dù có thế nào đi chăng nữa, tối hôm qua rõ ràng cậu đã giúp đỡ Thời Tự rất nhiều. Cậu dạy Thời Tự cách làm sao để khống chế tin tức tố, lại còn trong tình huống nguy cấp hỗ trợ cậu ta vượt qua giai đoạn bùng phát tin tức tố nữa chứ, tuy rằng cách thức sai từa lưa xém tí nữa gây ra họa lớn… Thế nhưng cậu đã cố gắng hết sức rồi còn gì? Ngay cả, ngay cả tuyến thể cũng để cho cậu ta cắn. Cậu ta dựa vào đâu mà lại dám thờ ơ và xa lánh cậu như vậy?

Tuyến thể.

Hạ Tê Kình cảm thấy uất ức vô cùng khi nghĩ đến tuyến thể của mình, cậu đã cống hiến rất nhiều, thậm chí dâng luôn tuyến thể mặc cho Thời Tự xâu xé, vậy mà cậu ta lại hung dữ với cậu chỉ vì mỗi cái chuyện cỏn con ấy. Ngày hôm qua tuyến thể bị liếm cắn một cách không kiêng dè gì hết, tới tận sáng nay vẫn còn sưng tấy, ẩn ẩn đau hệt như cảm giác rát da khi bôi cồn đỏ (2) vậy, lành lạnh, nhức nhối. Kết quả là kẻ chủ mưu vẫn ngồi ở bàn bên kia, dửng dưng uống cà phê, coi như không có chuyện gì xảy ra. 

Mặc dù biết Thời Tự rất có thể là không nhớ những gì đã phát sinh đêm qua nhưng Hạ Tê Kình vẫn không tránh khỏi có chút tức giận, cứ như thể bản thân cậu là một miếng giẻ lau bị ném đi sau khi đã hết giá trị sử dụng. Khi cần thì dịu dàng quấn lấy, ôm cậu, hôn môi mơn trớn tuyến thể của cậu như thể thiếu vắng cậu thì sẽ tắt thở tới nơi; lúc không cần nữa thì coi như quên hết tất cả, một bộ dạng ta đây cây ngay không sợ chết đứng, lạnh lùng hờ hững, cao quý ngồi kế bên, còn cậu chỉ là một công cụ hình người (3) có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Nghĩ đến đây, Hạ Tê Kình không thể nhịn được bèn liếc mắt dòm Thời Tự một cái.

Trước ánh nhìn của cậu, Thời Tự vẫn cứ tâm bình khí hòa, nghiêm mặt uống cà phê chẳng thèm ngó cậu lấy một lần.

Tính tình bướng bỉnh của Hạ Tê Kình lại trỗi dậy, cậu giả bộ bất cẩn ở dưới bàn ăn đạp Thời Tự một đạp.

“Xin lỗi, tôi không chú ý.”

Thời Tự khẽ nheo mắt liếc nhìn đôi dép hà mã mà Hạ Tê Kình đá ra cách gầm bàn hơn một mét kia, lặng im không nói, cũng không giúp cậu hất chiếc dép trở về mà là tiếp tục công cuộc uống cà phê của mình.

Một chân của Hạ Tê Kình bị phơi giữa không khí có hơi lạnh, cậu đành phải bước tới bàn ăn vờ như không có việc gì mà nhặt dép lên, cõi lòng càng thêm bực bội. Cho nên, Hạ Tê Kình cố tình gây sự, cậu nói, “Sữa nhạt nhẽo quá vậy, đách có vị gì cả.”

Thời Tự, “Trong bếp có hủ đường.”

Hạ Tê Kình, “Tại sao bánh mì nướng lại cứng như thế? Mua mấy tháng rồi đấy?”

Thời Tự, “Sáng nay người đưa thư đem tới, bánh mì mới ra lò.”

Hạ Tê Kình, “Trứng ốp la ngọt muốn chết, thầy Thời, cậu nhầm muối thành đường hay gì?”

Thời Tự thờ ơ đáp, “Không muốn ăn thì cứ việc vứt.”

Nhìn thấy dáng vẻ hờ hững bàng quan của hắn, Hạ Tê Kình càng thêm khó chịu, “Như thế chẳng phải lãng phí lương thực à? Khi rán cậu không thể cho thêm tí muối hay sao?”

Thời Tự uống xong cà phê thì đứng lên, vẫn là biểu cảm lạnh nhạt bất cần ấy, “Sợ lãng phí thì uống nước vào rồi hãy nuốt, hoặc là tự mình rán cái mới mà ăn.”

Ngó chừng bộ dạng như muốn ra ngoài kia của hắn, Hạ Tê Kình ngay lập tức giậm chân, “Tôi còn chưa ăn xong!”

Thời Tự nghiêng đầu nói, “Ăn xong trong vòng ba phút thì tôi sẽ cân nhắc cho cậu quá giang.”

Hạ Tê Kình rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cậu đặt đũa xuống, cười khẩy mở miệng, “Thời đại thiếu gia tối hôm qua ngủ ngon chứ?”

Thời Tự khẽ xoay người, tỏ vẻ không hiểu tại sao cậu lại hỏi như vậy, “Cũng chỉ là giấc ngủ, mỗi đêm đều phải ngủ, như nhau cả.”

Hạ Tê Kình, “Tối hôm qua đâu chừng hai giờ mới lên giường, chất lượng giấc ngủ của Thời đại thiếu gia tốt ghê nhỉ? Ngủ trễ mà đồng hồ sinh học vẫn cứ đúng giờ như ngày nào.”

Thời Tự nghiêng đầu, “Phải không? Sao tôi không nhớ gì? Nhưng tôi thường đi ngủ trước mười hai giờ, cậu làm cách nào biết được đêm qua hai giờ tôi mới ngủ?”

Cậu ta quên thật, từ đầu đến cuối, quên sạch sành sanh, còn hơn cả chứng mất trí nhớ trong phim Hollywood.

Hạ Tê Kình thật sự không biết nên khóc hay nên cười, giờ mà bắt cậu kể tường tận chuyện tối hôm qua, cậu không tài nào làm được thế nhưng cậu không cam lòng để cho tên đầu sỏ kia bình an vô sự rời khỏi đây.

Vì thế, Hạ Tê Kình bắt đầu nói bóng nói gió, “Cuộc sống của thầy Thời cũng đặc sắc quá đi chứ, giống y chang phim khoa học viễn tưởng, thỉnh thoảng còn mất trí nhớ này nọ, sang đến ngày hôm sau mĩ mãn tỉnh giấc mà chẳng phải chịu bất kì trách nhiệm nào.”

Thời Tự có vẻ rất hiếu kỳ, “Chịu trách nhiệm? Trước lúc tôi ngủ đã xảy ra chuyện gì à?”

Nói xong thì như là nhớ đến chuyện tương tự xảy ra cách đây không lâu, “Tin tức tố lại mất kiểm soát nữa ư? Thật sự xin lỗi cậu, tôi không có ấn tượng gì hết. Khi tỉnh lại, tôi không cảm thấy bất ổn chỗ nào cả, tôi đã chuốc thêm phiền toái cho cậu sao?”

Đâu chỉ là chuốc thêm phiền toái, đều sắp chọc thủng cả tầng trời rồi đây này.

Hạ Tê Kình nghiến răng nghiến lợi cười nói, “Nào có, lúc thầy Thời mất trí thái độ cũng rất đúng mực nha, chỉ có điều không hiểu lý do gì mà tự dưng xuất hiện thêm cái tật cắn bậy cắn bạ, tối hôm qua mất khống chế đến mức suýt chút nữa đã cắn đứt đuôi con cừu nhồi bông trên ghế sô pha đấy.”

Thời Tự quay đầu lại liếc nhìn con cừu bẩn thỉu trên sô pha như có điều suy tư, “Khủng khiếp vậy ư? … Hèn chi sáng nay tỉnh dậy tôi thấy hơi ê răng, còn lo mình cắn phải thứ không nên cắn… Hiện tại nghe cậu nói vậy tôi an tâm hơn rồi. Hóa ra chỉ là một con thú nhồi bông, không nhớ ra cũng phải chuyện gì to tát.”

Lửa trong mắt Hạ Tê Kình sắp bùng lên tới nơi, cậu không thể hiểu nỗi tại sao Thời Tự có thể chọc người điên tiết đến vậy. Bình thường thì vân đạm phong khinh, vu vô thanh xử thính kinh lôi (4),một lời nói ra là có thể kinh hãi thế tục khiến người tắt tiếng. Lúc này đây xung đột đụng đến chuyện mất trí nhớ, chính là mất trí nhớ rồi mà vẫn khiến người ta tức ói máu, thậm chí trình độ còn siêu phàm hơn lúc thường. Thế chẳng phải lỡ một ngày nào đó đầu óc khôi phục lại là có thể làm cho cậu quạu đến mức thăng thiên luôn à?

Hạ Tê Kình cau có mở miệng, “Cắn đuôi thú nhồi bông chẳng phải chuyện to tát ấy hả?! Cậu… Cậu dựa vào đâu mà coi khinh thú nhồi bông, thú nhồi bông thì sẽ không có nhân quyền sao?”

Thời Tự, “?”

Hạ Tê Kình càng nói càng ấm ức, “Cậu có biết hay không, thú nhồi bông cũng biết đau… Sáng sớm tỉnh lại cái đuôi đau quá trời, nó buồn lắm, không một ai nhớ nó đã đau như thế nào…”

Hạ Tê Kình gần như là nức nở thành tiếng, cậu cảm thấy mình và con cừu nhồi bông là hai cá thể nhưng một số phận, con cừu nhỏ này ở trong nhà họ Thời nhiều năm như vậy chắc cũng chẳng có cuộc sống tốt đẹp gì, ngày đó được lấy ra toàn thân nó bám đầy bụi, vừa nhìn biết ngay mấy trăm năm rồi không được tiếp xúc với ánh mặt trời. Mà Thời Tự thì càng không giống một người có tâm hồn trẻ thơ thích chơi thú bông, hơn phân nửa chúng đều bị chất thành đống nhét trong phòng, chỉ chờ một ngày nào đó bác gái tổng vệ sinh đem chúng vứt hết. Nếu ngày đó cậu không dùng nó làm công cụ dạy học thì nó đã không có ngày tươi sáng được như hôm nay.

Nghĩ đến đây, cậu xác thực bản thân và con cừu nhồi bông này giống hệt nhau, một cái công cụ hình cừu và một cái công cụ hình người bị lôi ra sử dụng khi cần thiết cứ như thể được yêu quý cưng chiều lắm, thời điểm không cần thì lại ném sang một bên chẳng thèm liếc mắt.

Hạ Tê Kình cảm thấy bi thương đến mức muốn chảy hai hàng nước mắt.

Thời Tự lặng thinh một lúc rồi bất thình lình mở miệng, “Có đau giống như lúc tấm vé vào cổng bị xé làm đôi không?”

Hạ Tê Kình hãy còn đắm chìm trong nỗi sầu thảm của chú cừu con, “Kia… Ể???”

Trước ánh mắt đầy kinh ngạc và chột dạ của cậu, Thời Tự cầm lấy áo khoác bước ra ngoài, chỉ để lại một chuỗi âm thanh thản nhiên, “Nhưng mà bây giờ thì không sao rồi, vé vào cổng đã được nhặt lên sau đó dán lại, sẽ không ai phải buồn, sẽ không ai phải vờ như thể mình chẳng muốn đi. Thật tốt.”

Chú thích:

(*) Nguyên văn 人生的滑铁卢 – Trận Waterloo diễn ra vào ngày Chủ Nhật 18 tháng 6 năm 1815 tại một địa điểm gần Waterloo, thuộc Bỉ ngày nay. Đây là một trong những trận đánh nổi tiểng nhất và cũng là dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoléon. Sau một chuỗi bất bại thì đến cuối cùng Napoléon vẫn thất bại tại trận Waterloo cho nên Waterloo được dùng để mô tả bước ngoặt từ thành công dẫn đến thất bại. Vì vậy “Nhân sinh như một trận Waterloo” ý nói cuộc đời lắm trái ngang, đầy rẫy bất ngờ lẫn thảm bại.

(1) Nguyên văn 满嘴跑火车 – Bô bô cái mỏ như tàu lửa chạy ý chỉ một người khéo ăn khéo nói, năng lực phản biện hùng hồn, có thể đổi trắng thay đen, đổi đen thành trắng, chết nói thành sống, tương tự như bên mình có câu “Cái lưỡi không xương trăm đường lắt léo”. =]]

(2) Nguyên văn 碘伏 – Cồn đỏ hay còn gọi là dung dịch Povidone iod là phức tạo bởi iod và polyvinyl pyrolidone với hàm lượng từ 9 – 12% dùng để sát trùng. Trong dung dịch chứa 0,85 – 1,2% iod, pH acid dao động 3,0 – 5,5. Povidon được dùng làm chất mang iod nên nồng độ iod tự do trong dung dịch tương đối thấp và giải phóng từ từ. (Nguồn: dizigone.vn)

(3) Nguyên văn 工具人 – Công cụ hình người là một thuật ngữ mạng dùng để chỉ một người làm việc chăm chỉ không một lời phàn nàn nhưng vẫn không được đối xử bình đẳng về mặt tình cảm hoặc tài chính và luôn bị bên kia sử dụng như một công cụ, nhất là trên phương diện tình cảm, công cụ hình người chính là kẻ dự bị, lốp xe phòng hờ. (Theo baidu)

(4) Nguyên văn 云淡风轻 – Vân đạm phong khinh: Gió nhẹ mây trôi ý chỉ sự hờ hững, thờ ơ, lạnh nhạt, không màng thế sự.

Nguyên văn 于无声处听惊雷 – Vu vô thanh xử thính kinh lôi: Tiếng sấm đột nhiên vang lên giữa khoảng trời vắng lặng, ý của Hạ Tê Kình là Thời Tự như kiểu im im *** ra khói.

↬Dép hà mã:


↬Cồn đỏ:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.