*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thứ xúc cảm này không giống do tác nhân bên ngoài gây nên mà là từ bên trong bùng phát ra tới. Ảm đạm, quạnh quẽ như lưỡi kiếm sắc bén rời khỏi vỏ rồi lại như tuyết trắng bay đầy trời giữa ngày đông rét giá, có người lữ khách mang theo túi hành lí nặng nề một mình rảo bước trên hoang đảo, dưới lớp tuyết dày đặc, gió Bắc rít gào vùi lấp từng dấu chân.
EDITOR:
Cánh tay của Hạ Tê Kình bất ngờ bị tóm lấy, cậu không kịp né tránh, muốn giãy nhưng lại giãy không ra.
Ánh đèn chùm rọi xuống đỉnh đầu, Thời Tự khom lưng nghiêng người về phía trước, vừa vặn che khuất tia sáng phả xuống từ trên cao; gương mặt hắn mập mờ trong bóng tối, thấy không rõ biểu cảm. Thế nhưng, dù có là như vậy, ánh mắt của hắn vẫn như cũ lập lòe thấu màn đêm.
Hạ Tê Kình sâu sắc nhạy bén phát giác ra nguy hiểm, Thời Tự rất khác thường. Nếu như nói Thời Tự tức giận là vì cậu lén lút nghịch di động thì mới ban nãy cậu cũng đã quỳ gối giải thích rồi vậy mà áp lực không khí xung quanh Thời Tự vẫn cực kỳ thấp, cái loại áp lực này quấn quanh yết hầu của mi, vội vội vàng vàng hận không thể ghìm mi nghẹt thở, cảm giác như sắp chết đuối tới nơi.
Sức lực nắm cổ tay Hạ Tê Kình cũng rất lớn, không chỉ đơn giản muốn kìm hãm mà là đang cố gắng áp chế một loại xung động nào đó trong cơ thể, sau đó chuyển hóa toàn bộ sức mạnh truyền đến cổ tay cậu. Ánh mắt Thời Tự nóng bỏng, nhưng không phải loại sắc bén thuần túy mà là xen lẫn chút hoang mang, như thể người gây ra áp lực cũng không có cách nào khống chế được hành vi của mình.
Có đôi khi, Hạ Tê Kình khá giống với loài thú nhỏ, phản ứng và giác quan thứ sáu của cậu nhạy bén theo cách nguyên thủy nhất, mặc dù không hiểu nguyên cớ do đâu nhưng nhờ vào trực giác mà cậu vẫn có thể phán đoán ra được bước tiếp theo mình nên làm những gì. Bởi vậy cậu quyết định cúi đầu, hung tợn cắn lên cánh tay của Thời Tự sau đó nhân cơ hội Thời Tự bị đau thả tay thì nhanh chóng đứng dậy lao ra khỏi cửa.
Song, giây tiếp theo, Thời Tự đã siết chặt lấy bả vai của Hạ Tê Kình, ngón tay thò vào trong cổ áo khiến cho cậu đông cứng toàn thân. Hạ Tê Kình có biểu hiện như vậy không chỉ bởi hành động lần này của Thời Tự mà còn là vì, cậu bỗng dưng ngửi được một mùi hương kỳ lạ. Đó là một loại mùi hương rất khó hình dung, không phải hương hoa, cũng chẳng phải hương trái cây hay hương gỗ mà là một loại mùi vị đánh sâu vào khứu giác con người, cảm nhận đầu tiên chính là “Lạnh lẽo”.
Thứ xúc cảm này không giống do tác nhân bên ngoài gây nên mà là từ bên trong bùng phát ra tới. Ảm đạm, quạnh quẽ như lưỡi kiếm sắc bén rời khỏi vỏ rồi lại như tuyết trắng bay đầy trời giữa ngày đông rét giá, có người lữ khách mang theo túi hành lí nặng nề một mình rảo bước trên hoang đảo, dưới lớp tuyết dày đặc, gió Bắc rít gào vùi lấp từng dấu chân.
Tại khu rừng vắng vẻ phương xa thấp thoáng bóng dáng của một căn nhà gỗ với ánh nền vàng nhạt ấm áp, tưởng chừng trong vòng dăm ba bước là có thể tới nơi, nhưng rồi lại phát hiện ra điều này gần như là không thể. Tuyết rơi mỗi lúc một lớn, dấu chân tiêu điều chôn sâu dưới lòng tuyết, cứ như hết thảy mọi thứ chưa bao giờ phát sinh, chỉ có hơi ấm huyễn hoặc ở một nơi không gần không xa là vẫn luôn cám dỗ và kêu gọi kẻ lữ hành cô đơn, thẳng cho đến khi hắn hiến dâng chút dục vọng và tham lam cuối cùng trong đáy mắt của mình.
Nếu như buộc phải diễn tả thành lời thì có lẽ nó sẽ như hương vị của những bông tuyết đầu mùa, trong trẻo, buốt giá, lạnh băng, lặng lẽ không tiếng động; tuy rằng lất phất nhưng khí thế ồ ạt, trong nháy mắt càn quét toàn bộ thư phòng. Song, Hạ Tê Kình nào phải kẻ lữ hành, cậu chỉ là một chú Cá Voi nhỏ bé yếu ớt, mà Cá Voi chỉ có thể vùng vẫy giữa biển khơi, nếu vùi chôn trong tuyết thì chỉ có con đường chết cóng mà thôi.
Hạ Tê Kình thảng thốt quay đầu lại, “Cậu… Đây là tin tức tố của cậu?”
Dường như Thời Tự không nghe được câu hỏi của cậu, ánh mắt hắn tối đen, ôm chặt lấy cánh tay của cậu, ngón tay lần mò trượt xuống, mãi cho tới khi chạm đến trái cấm nho nhỏ kia.
Ấm áp, mềm mại, ẩm thấp.
Tuyến thể nhận biết dị thường của Alpha nhanh hơn so với khứu giác, vì thế nó nhanh chóng tiết ra chất lỏng trong suốt, nóng bỏng, ướt át.
Hạ Tê Kình mất cảnh giác bị đầu ngón tay lạnh lẽo đụng vào tuyến thể, cậu gào một tiếng nhảy dựng lên, “Buông tay, buông tay, buông tay a a a a a a a, mụ nội nhà cậu tính mưu sát tôi hả?!”
Tuy nhiên, lời kháng nghị không có hiệu lực, ngay cả nhảy dựng cũng không nhảy được bởi vì Thời Tự đang ghì chặt lấy cậu, đầu vùi vào cần cổ, bờ môi khẽ run, thân thể cũng không ngừng co quắp.
Đúng vậy, phát run.
Hạ Tê Kình bị Thời Tự ôm, lúc này cậu mới phát hiện cơ thể hắn lạnh lẽo đến đáng sợ, gần như là một khối băng hình người, từ trong ra ngoài tản mác khí lạnh.
Thảo nào mùi tin tức tố của cậu ta lại buốt giá đến vậy.
Hạ Tê Kình luống cuống tay chân trước tình huống này, cậu mặc kệ mấy câu chỉ trích hung dữ vừa rồi của Thời Tự, vội vàng nghiêng người sờ soạng gương mặt hắn, đồng dạng, cũng là cái lạnh thấu xương ấy.
Hạ Tê Kình bò dậy tắt điều hòa, Thời Tự theo sát cậu, ngay lúc cậu xoay người, hắn bèn đúng dịp ôm chầm lấy cậu; cậu bị hắn quấn tới nỗi suýt chút nữa là ngã, may mắn bên cạnh có ghế sô pha, thế nên hai người đồng thời ngã xuống đó. Giây phút bị Thời Tự đè lên, Hạ Tê Kình cứ cảm thấy cái tư thế này có hơi kỳ cục thế nhưng hiện tại sự tình nguy cấp, cậu chỉ có thể nắm lấy tay của hắn, cố gắng bao bọc rồi cúi đầu hà hơi.
Thời Tự không chịu nghe lời, hắn giãy giụa, vẫn cứ bướng bỉnh thò tay vào trong cổ áo cậu.
Tuy rằng không rõ nguyên nhân cụ thể nhưng cậu đại khái cũng đoán được, Thời Tự đang rơi vào trạng thái hỗn loạn tin tức tố. Tình trạng này chỉ xuất hiện ở những Alpha và Omega đang trong giai đoạn dậy thì, do mới trổ mã, đặc tính sinh dục chưa ổn định dẫn tới hiện tượng phát tình cũng như kỳ mẫn cảm không theo quy luật và tình huống như thế hiếm khi xảy ra ở người trưởng thành.
Mặc dù vậy, rõ ràng Thời Tự không nằm trong trường hợp này, có lẽ là do cảm xúc dao động, hoặc cũng có thể là do một vài khía cạnh khác đã bức bách tin tức tố khiến chúng rối loạn rồi tràn ra với số lượng lớn, lớn đến mức chủ sở hữu không cách nào tiếp nhận nổi. Thế nên đó là lý do khiến toàn thân Thời Tự lạnh toát, hắn đang bị tin tức tố vây hãm.
Phản ứng đầu tiên của Hạ Tê Kình là muốn thông báo cho mẹ Thời nhưng cậu lại không có số của bác gái, mở miệng hỏi Thời Tự thì hắn chỉ nhắm chặt hai mắt, cự tuyệt đưa di động cũng không chịu để cậu gọi điện. Thời Tự áp nửa người lên trên cậu, đầu chôn ở hõm cổ, cố chấp muốn đụng chạm tuyến thể.
Hạ Tê Kình quả thực muốn trợn trắng tròng mắt, bất lực đẩy hắn ra, “Rồi rồi rồi, cho cậu sờ, cậu nhích ra xíu coi, cậu đè tôi nặng như vậy sao mà tôi cởi áo được…”
Thời Tự thế nhưng nghe lọt những lời này, hắn ngập ngừng, lùi cơ thể về sau một chút.
Hạ Tê Kình, “…”
Cậu bị điếc có chọn lọc hay gì?
Thỉnh thoảng cậu thật sự vô cùng hoài nghi Thời Tự có đúng là mắc chứng lãnh cảm hay không, tại sao cậu ta lại có thể đùa giỡn lưu manh một cách tự nhiên như vậy, đến khi bị chất vấn thì cậu ta lại bày ra biểu cảm vô tội và bối rối hệt như trạng thái con mèo của Schrödinger (*)vậy. Song, lời đã nói ra khỏi miệng, cậu đành phải ngồi thẳng dậy, cố gắng cởi cúc áo một cách bình thản nhất có thể.
Cũng may hiện tại trời đã khuya, phong cảnh bên ngoài toàn là núi xa nên mới không có nguy cơ bị rình rập, người khác nhìn vào không khéo sẽ nghĩ bọn họ là đang làm loại sự tình vi phạm thuần phong mĩ tục cũng nên.
Như thường lệ, Hạ Tê Kình gỡ xuống ba cúc áo, sau đó tận lực nhẫn nhịn cảm giác thẹn thùng, xoay người sang chỗ khác.
“Tôi cảnh cáo cậu, chỉ cho sờ, không cho…”
Trước khi từ “Hôn” kịp thốt ra, miệng của Hạ Tê Kình đột nhiên căng cứng, cơ thể cong lên như một chú mèo bị tấn công bất ngờ.
Thời Tự vươn đầu lưỡi liếm láp tuyến thể, không chỉ vậy, vài giây sau hắn còn thô bạo tóm lấy bờ vai của Hạ Tê Kình phòng trường hợp cậu trốn thoát, sau đó mới mút nhẹ tuyến thể của cậu. Động tác rất nhanh, rất nhẹ nhưng đối với Hạ Tê Kình mà nói lại là một loại xung kích có tính hủy diệt, gần như là trong nháy mắt toàn bộ phần lưng nổi tầng tầng lớp lớp da gà, da đầu cũng tê dại.
Hạ Tê Kình phải thừa nhận rằng, xúc cảm quỷ dị này vượt quá sức tưởng tượng của cậu, bởi vì nó gần giống với… Loại hành vi thầm kín khó nói nào đó. Tuyến thể đã sớm bị tin tức tố mê hoặc mà trở nên ướt át, sưng đỏ, tràn ra thứ chất lỏng óng ánh trong suốt, phần thịt nơi tuyến thể cũng phồng lên, không mấy rõ ràng nhưng đủ để phân biệt với những vùng da còn lại. Chất lỏng vốn đã ngập tràn nay lại bị người liếm mút thì càng thêm ương ngạnh phóng xuất hương muối biển vị vải thiều ngọt ngào. Dù cho chủ nhân đã cố hết sức kìm hãm nhưng tuyến thể vẫn luôn thành thực, dưới sự dụ dỗ của Alpha, nó càng thêm nóng bỏng thiêu đốt, tỏa hương nồng nàn, hệt như gái làng chơi vô liêm sỉ mặc chiếc áo hở hang, mời gọi người tới ôm.
Hạ Tê Kình cố giãy giụa nhưng phần cổ tay đã bị Thời Tự ghìm chặt không cách nào động đậy.
Nước da Hạ Tê Kình ửng đỏ, cậu nghiến răng mắng chửi, “Thời Tự, má nó cái ngữ khốn kiếp này, bú sữa bú đến nghiện rồi phải không, cút ra khỏi người ông đây ngay!”
Cậu hoảng loạn vô cùng, trước kia Thời Tự chưa từng phóng thích tin tức tố nhưng điều đó không có nghĩa là sau này sẽ không, lúc trước chưa từng dấu hiệu Omega không đồng nghĩa với việc tương lai vĩnh viễn cũng như thế. Dấu hiệu Omega, loại hành vi rót tin tức tố vào tuyến thể như thế này tựa như quá trình sinh sản vậy, đây chính là bản năng của sinh vật, không học cũng biết, chẳng cần ai dạy. Thậm chí dù cho không có tình yêu, Alpha vẫn có thể vô cảm dấu hiệu một Omega mà gã ta chán ghét. Một khi đã đắm chìm bên trong bản năng và bị chi phối bởi ham muốn thì một gã giáo sư học thức chất đầy năm cái xe (1) cũng không có gì khác so với súc vật ngoài ruộng cả.
Thời Tự ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời mắng chửi của Hạ Tê Kình, hắn lại một lần nữa biểu diễn thế nào gọi là “Schrödinger bị điếc”, hắn không chỉ liếm mút mà còn sử dụng một loại phương thức xấp xỉ hôn môi, dùng miệng và lưỡi mơn trớn, cắn nuốt tuyến thể của cậu. Điều duy nhất đáng mừng chính là, cách này thật sự có tác dụng.
Dưới tình huống tin tức tố và tuyến thể đồng thời an ủi lẫn nhau, Thời Tự dần lấy lại bình tĩnh, nhiệt độ cơ thể cũng chậm rãi khôi phục trở về trạng thái ban đầu, chỉ có hơi thở là vẫn trong trẻo lạnh nhạt ẩn chứa mùi vị của băng tuyết.
Hạ Tê Kình bị hôn đến mức choáng váng, cậu buộc phải nằm xuống ghế sô pha, thân thể phát run theo từng đợt quấy phá của miệng lưỡi, đương lúc nghiến chặt hàm răng, cậu rốt cuộc không thể kìm chế được nữa khẽ ngân nga một tiếng. Cổ áo nhăn nheo tụ lại sau gáy, phần lớn sống lưng bại lộ dưới ánh trăng, cần cổ mảnh mai duyên dáng hệt như một chú thiên nga đang cúi đầu uống nước.
Hạ Tê Kình phát giác cơ thể mình mỗi lúc một nóng, cậu thầm kêu không ổn. Rất rõ ràng, tuyến thể của cậu kìm lòng không đậu trước sự trêu chọc này nên mới khiến cho tần suất phóng thích độ ấm của tin tức tố ngày càng tăng và dày đặc hơn.
Cái dòng đách có chí tiến thủ nhà mi!
Hạ Tê Kình nghiến răng nghiến lợi, ngay tại khoảnh khắc không thể nhịn được nữa muốn nghiêng đầu hất người kia ra thì nụ hôn trên lưng cậu đột ngột biến mất.
Thời Tự chống khuỷu tay lên phần tay vịn của chiếc ghế sô pha rồi ấn huyệt Thái Dương, hình như đã tỉnh táo lại không ít.
(*) Nguyên văn 薛定谔 – Con mèo của Schrödinger: Một con mèo được nhốt vào trong hòm sắt, cùng với các thiết bị sau (mà con mèo không thể tác động vào): một ống đếm Geiger và một mẩu vật chất phóng xạ nhỏ đến mức trong vòng một tiếng đồng hồ chỉ có 50% xác suất nó phát ra một tia phóng xạ. Nếu có tia phóng xạ phát ra, ống đếm Geiger sẽ nhận tín hiệu và thả rơi một cây búa đập vỡ lọ thuốc độc hydrocyanic acid nằm trong hòm sắt và mèo sẽ chết. Nếu trong vòng một tiếng vẫn không có tia phóng xạ nào phát ra, mèo sẽ vẫn sống. Về cơ bản, trạng thái của con mèo là nửa sống nửa chết. Vậy cuối cùng con mèo có chết hay không? Không thể chắc chắn, trừ khi bạn quyết định mở hòm sắt ra và quan sát xem rốt cuộc mọi chuyện đã ra sao rồi. Nếu hòm mở ra và con mèo ngoe nguẩy đuôi chào bạn, ok, mẩu phóng xạ đã không phát ra tia phóng xạ và nó vẫn sống. Nếu bạn mở ra và thấy con mèo đã chết thì sao? Rõ ràng trước đó, theo cơ học lượng tử, thì con mèo ở trạng thái vừa sống vừa chết. Vậy mà chỉ vì bạn nhìn vào, con mèo trở thành chết hẳn. Vậy ai đã giết con mèo? Chính bạn, đúng hơn là chính cái nhìn của bạn đã giết chết con mèo! (Nguồn: helenacuriouscat)
(1) Nguyên văn 学富五车 – Học phú ngũ xa, đây là một thành ngữ Trung Hoa xuất phát từ câu văn trong sách Trang Tử: “Huệ Thí hữu phương, kỳ thư ngũ xa”. Huệ Thí là một triết gia thời Chiến Quốc, học vấn uyên bác. Câu trên có ý nói Huệ Thí học rất rộng, đọc rất nhiều sách, phải dùng năm cái xe mới chở hết được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]