*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: LAM
Lúc bọn họ ra khỏi khu chung cư, thời gian hãy còn khá sớm nhưng bởi vì ở trong xe huyên náo một trận thế nên tới gần mười giờ mới về được đến nhà.
Thời Tự muốn đậu xe trong ga ra vì vậy Hạ Tê Kình đành phải xuống xe rồi nhảy nhót trên bãi cỏ trong lúc chờ người, chờ chán quá bèn ngắt một đoạn cỏ đuôi chó sau đó quấn quanh ngón tay đan thành nhẫn cỏ để chơi. Đây là cách mà khi còn bé cậu đã dùng để dỗ dành Hạ Chi Tang, sớm hơn chút nữa thì là Diệp Vọng, tuy nhiên đối tượng được dỗ dành lại là cậu. Có điều số lần Diệp Vọng dỗ dành cậu không nhiều, có đôi lần Diệp Vọng thấy cậu ríu ra ríu rít phiền phức nên mới trừng mắt nhìn, những lúc như vậy cậu nín ngay lập tức.
Kể cũng ngộ, Diệp Vọng khi đó chỉ là một đứa trẻ, nhưng anh ấy đối với cậu lại có sức hút và sự răn đe vượt xa cả người lớn. Có vẻ như đấy là một loại năng khiếu bẩm sinh, mỗi lần Diệp Vọng đứng trên bục biểu diễn, ánh đèn sân khấu cứ một mực xoay quanh anh ấy khiến cho mọi người bất giác nín thở dõi theo, như thể anh ấy chính là một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật, thoát tục, xinh đẹp, dễ vỡ, chỉ cần chớp mắt một cái là sẽ tan biến khỏi thế gian.
Đương lúc suy nghĩ vẩn vơ về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-voi-trang-va-hon-dao-nho/2347681/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.