Chương trước
Chương sau
EDITOR: LAM

Alpha được sinh ra với tin tức tố mạnh mẽ cũng như năng lực chinh phục áp đảo, nếu muốn, họ có thể kiểm soát Omega dễ như trở bàn tay.

Thời Tự giải thích rằng những năm qua ở Kim Đại đã từng có Alpha lợi dụng tin tức tố để đùa bỡn nhiều Omega khiến cho bọn họ mang thai, thậm chí còn có Omega bởi vì thế mà uất ức tự sát. Sau đó, vụ việc kinh động đến tận ban lãnh đạo cấp cao của nhà trường, tất cả những đương sự có liên quan đều bị đuổi học, vụ việc cũng được ghi vào sổ tay bảo vệ Omega trong khuôn viên trường như một minh chứng điển hình nhằm cảnh báo cho giáo viên và học sinh không để thảm kịch xảy ra thêm một lần nào nữa.

Đây là lần đầu tiên Hạ Tê Kình được nghe về những điều này, “Làm sao cậu biết?”

Thời Tự, “Nó được viết trong sổ tay sinh viên phát hành vào đầu năm nhất.”

Hạ Tê Kình bội phục sát đất, “Mấy thứ nhạt nhẽo như vậy mà cậu cũng xem, không hổ là sinh viên ưu tú.”

Lúc này cậu mới hiểu được vì sao vừa rồi giáo viên phụ trách lại trở nên nghiêm nghị như vậy. Suy cho cùng, một đôi tình nhân hẹn hò đã được một năm, người thì thuận buồm xuôi gió, kẻ lại gần như mỗi ngày đều trốn tiết rớt môn, quan hệ yêu đương lén lút không để ai biết, A và O không hề hỗ trợ lẫn nhau, xác thực là rất kỳ quái.

Hạ Tê Kình vội vàng đứng ra làm chứng cho Thời Tự, “Bọn em thực sự nghiêm túc trong việc kết hôn. Thời Tự, cậu ấy không có chơi… Cậu ấy không lừa dối em.”

Giáo viên phụ trách không tin tưởng ngay, bà vẫn cứ nhíu mày quan sát hai người.

Thời Tự nín thinh nhìn xuống đất, bầu không khí trong văn phòng bỗng chốc nặng nề.

Hạ Tê Kình nghiến răng sau đó mới nói, “Là lỗi của em ạ.”

Thời Tự có hơi kinh ngạc nghiêng đầu liếc thoáng qua Hạ Tê Kình.

Hạ Tê Kình ngó đăm đăm vào góc bàn, “Thời Tự luôn muốn giúp đỡ em, cũng lo lắng em trượt quá nhiều môn, nhưng em… Tính tự chủ quá kém, không chỉ trên phương diện học tập.”

Cả Thời Tự lẫn giáo viên phụ trách đều nhìn về phía Hạ Tê Kình, Thời Tự dường như đã linh cảm được điều mà cậu chàng sắp nói, nét mặt của hắn đột nhiên trở nên có chút ý nhị.

Hạ Tê Kình nhắm mắt lại, mặc kệ cái gọi là liêm sỉ, “Cô ơi, cô cũng đã từng yêu nên chắc là cô sẽ hiểu. Tự chủ của em cực kỳ, cực kỳ kém, thể chất cũng là loại cái mẫn cảm rất dễ tiến vào kỳ phát tình. Mỗi lần ở cạnh Thời Tự đầu óc em chỉ biết nghĩ đến mấy chuyện ngoài việc học thôi, Thời Tự không thể lay chuyển được em cho nên đành phải phối hợp… Mỗi lần như vậy đều là em chủ động, không liên quan gì tới cậu ấy đâu ạ.”

Thời Tự, “…”

Giáo viên phụ trách, “…”

“Mấy chuyện ngoài việc học” là chuyện gì, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết. Cậu không thể nói thêm gì nữa, nói nữa chính là ngang nhiên ở trước mặt giáo viên khoe khoang.

Giáo viên phụ trách bị những lời dữ dội này của Hạ Tê Kình đàn áp, trong lúc nhất thời chẳng thốt ra được câu nào; còn về phía Thời Tự có biểu cảm ra sao, cậu thật sự không dám quay sang nhìn. Sau này chắc sẽ bị cậu ta cười nhạo mười ngàn lần thế nhưng trước mắt đành phải vậy thôi, mất mặt thì mất mặt, chuyện quan trọng bây giờ là phải qua được cửa ải của giáo viên trước đã.

Một lát sau, giáo viên phụ trách mới khôi phục lại trạng thái bình thường, bà ho nhẹ một tiếng rồi mới nói, “Nếu biết mình tự chủ kém thì phải học cách khắc phục, không thể cứ qua loa cho xong chuyện được.”

Hạ Tê Kình kính cẩn lễ phép nghe lời răn dạy.

Giáo viên phụ trách, “Cô không có ý can thiệp vào đời tư của hai em, nếu như cô không quan tâm đến hai em thì đã mặc kệ chẳng hỏi han gì. Nhưng mà quả thật hai em kết hôn ở độ tuổi này, đúng là có hơi quá sớm…”

Hạ Tê Kình, “Dạ, em hiểu mà.”

Thời Tự điền xong thì lặng lẽ đưa tờ đơn qua.

Giáo viên nhìn kĩ một lượt, sau đó thở dài nói, “Độ tuổi này là thời gian tốt nhất để học tập…”

Hạ Tê Kình đã dùng hết lá gan của mình cho những lời nói hùng hồn vừa rồi thế nên lúc này cậu không dám hó hé gì nữa, sự bất mãn của giáo viên phụ trách quá rõ ràng nhưng nó lại hơi khác so với những gì mà cậu tưởng tượng. Ban đầu cậu cho rằng nỗi niềm tiếc nuối của giáo viên phụ trách xuất phát từ Thời Tự, bà tiếc cho bông hoa lài cắm bãi cứt trâu, nào có ngờ đâu bà ấy cũng đã phải lòng bãi phân trâu này, quả thực làm cậu có chút cảm động.

Tiếng thở dài của giáo viên phụ trách khiến cho toàn bộ văn phòng rơi vào tĩnh lặng, cảm giác như đến cả ánh mặt trời cũng sợ bị rầy la nên chẳng dám tỏa nắng nữa.

Thời Tự bỗng dưng lên tiếng, “Em có thể bảo đảm với cô.”

Hạ Tê Kình nghiêng đầu nhìn hắn.

Thời Tự nhìn thẳng vào giáo viên phụ trách một cách bình tĩnh và nói, “Em sẽ dạy kèm cho Hạ Tê Kình, cuối học kỳ này nhất định giúp cậu ấy thi được kết quả trên trung bình.”

Hạ Tê Kình, “?” Cậu đã hỏi qua tôi chưa mà đã vội thề thốt thế?

Thời Tự, “Nếu không, em sẽ tự động rút khỏi vị trí lớp trưởng.”

Hạ Tê Kình, “???”

Sau khi ngó chừng Thời Tự một lúc lâu, giáo viên phụ trách mới nở nụ cười đầu tiên trong ngày.

Hai người rời khỏi văn phòng, mãi cho đến khi đã ra được bên ngoài tòa nhà và chắc chắn rằng giáo viên phụ trách không thể nghe thấy, Hạ Tê Kình mới bực bội nói: “Cậu hứa bừa cái gì thế hả?”

Thời Tự thản nhiên đáp, “Cậu không nhận ra ẩn ý của cô ấy ư? Nếu hôm nay tôi không đưa ra lời cam đoan thì cô ấy sẽ không loại bỏ nghi ngờ của mình.”

Hạ Tê Kình, “Vậy cũng đâu nhất thiết phải lấy chức vị lớp trưởng của cậu ra để bảo đảm!”

Mặc dù quanh năm Hạ Tê Kình không tham gia lấy một hoạt động nào của Đoàn ủy nhưng cậu cũng biết tầm quan trọng của vị trí cán bộ lớp, nhất là khi Thời Tự có khả năng sẽ tranh cử chức chủ tịch Hội sinh viên vào học kỳ sau, một khi bị bãi nhiệm thì uy tín của cậu ấy sẽ giảm sút trầm trọng, thậm chí còn gây ảnh hưởng lớn đến khả năng thắng cử.

Thời Tự tỏ vẻ thờ ơ, “Chỉ là một vụ cá cược thôi, cược cái gì mà chẳng là cược.”

Thoải mái cứ như thể dùng một viên kẹo trái cây để thế chấp vậy.

Hạ Tê Kình nói, “Sao cậu không cá 10 tệ (*) luôn đi? Hoặc kéo dài tới năm tư luôn cũng được, làm cách nào mà tôi có thể thi đậu trong khoảng thời gian ngắn như thế?”

(*) 10 RMB = 34.849,95 VNĐ

Song, Thời Tự vẫn có tâm trạng để tươi cười, “Cậu thật sự không thể thi đậu? Vậy tôi đây thua thảm rồi.”

Hạ Tê Kình, “Cậu bị ngốc hả? Vẫn cứ bình chân như vại là sao?!”

Thời Tự dửng dưng lên tiếng, “Đúng vậy nha, tôi còn chưa gấp, cậu gấp làm gì?”

Hạ Tê Kình sắp tức chết vì hắn, “Được lắm, không gấp phải không? Để tôi chống mắt lên coi sang học kỳ sau cậu có tranh cử được chức chủ tịch Hội sinh viên không, để rồi xem lúc đó ai gấp biết liền. Tôi chẳng quan tâm, dù cậu có rớt chức lớp trưởng cũng đâu có ảnh hưởng gì tới tôi, tôi chỉ lo mẹ cậu biết được sẽ nghĩ là do tôi làm hư cậu, đến lúc đó lỡ chẳng may liên lụy tới chuyện hợp đồng, thế chẳng phải người chịu thiệt thòi là tôi à?”

Nụ cười trên môi Thời Tự tắt lịm, “Hóa ra là vì cậu sợ ảnh hưởng tới hợp đồng?”

Hạ Tê Kình tức giận, “Chứ còn gì nữa?” 

Cậu chẳng thể hiểu nổi mạch não của Thời Tự, lối hành xử của cậu ta ở trong văn phòng lúc nãy thật sự rất giống một con vịt tự mình ướp sẵn gia vị rồi leo lên vỉ nướng chờ chết ấy. Cậu cứ cảm thấy đầu của cậu ta bị cửa kẹp đến ngu luôn rồi, không thì cũng là kiểu đại thiếu gia vì quá mệt mỏi với cuộc sống thuận buồm xuôi gió nên muốn tìm cho mình một ít thăng trầm để trải nghiệm nhân sinh.

Đây phải chăng chính là thú vui tiêu khiển của những kẻ lắm tiền?

Thời Tự khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm thường ngày, “Ồ.”

Hạ Tê Kình, “Cậu ồ cái gì?”

Thời Tự, “Nếu chính cậu đã tự phân tích được lợi và hại ở trong đó, vậy thì về sau nên như thế nào chắc không cần tôi chỉ dạy đâu nhỉ?”

Hạ Tê Kình, “?”

Thời Tự lạnh lùng nói, “Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ giao bài tập về nhà cho cậu dựa theo chương trình học của học kỳ này, không cho phép cậu trốn tiết, tôi sẽ giám sát xem cậu có đến lớp hay không, cậu phải làm các câu hỏi vào buổi tối, độ chính xác đạt yêu cầu là trên 80%, làm không xong thì không được đi ngủ.”

Hạ Tê Kình, “???”

Thời Tự cất tiếng bằng một chất giọng đầy mỉa mai, “Chính miệng cậu nói đấy thôi, vì không để ảnh hưởng tới cuộc bầu cử chủ tịch Hội sinh viên vào học kỳ sau của tôi, mong cậu hãy cố gắng nhiều hơn.”

Hạ Tê Kình đang chuẩn bị chửi đổng lên thì Thời Tự lại bất thình lình cúi người xuống, nói một cách nhỏ nhẹ, “Tất nhiên, nếu cậu sợ mình không đủ tự chủ thì tôi có thể ở bên cạnh nhìn cậu làm bài.”

Âm thanh ám muội khàn khàn, tựa như tơ lụa ma sát với mặt gương, lời ẩn ý trong đó cũng thật rõ ràng, chính là nhắc đến câu nói hùng hồn “Ở bên cạnh người yêu em không tài nào khống chế được ham muốn” mà mới nãy cậu thốt lên tại văn phòng.

Đỉnh đầu Hạ Tê Kình như muốn bốc khói tới nơi, hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống.

Thời Tự đứng ngay ngắn lại rồi nhìn thời gian trên điện thoại, “Hiện tại đã đến lúc đi tới câu lạc bộ bước nhảy.”

Hạ Tê Kình cuối cùng cũng không nhịn được nữa, “Mụ nội nó chứ!”

Cậu nổi giận đùng đùng xoay người sải bước hướng về phía ký túc xá.

Thời Tự không ngăn cản cậu mà chỉ thản nhiên mở miệng, “Một lần trốn học, trừ hai điểm.”

Giọng nói hờ hững nhẹ nhàng nhưng khi lọt vào tai Hạ Tê Kình thì lại cứ như như ác quỷ gọi hồn.

Ác quỷ Thời Tự, chạy trời không khỏi nắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.