Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: LAM

Hai tiếng đồng hồ sau, Thời Tự cuối cùng cũng tỉnh rượu, hắn rửa mặt, ấn huyệt Thái Dương để tỉnh táo hơn rồi mới chuẩn bị gọi lại cho giáo viên phụ trách.

Hạ Tê Kình lên tiếng ngăn cản, “Cậu tính giải thích ra sao với cô ấy?”

Thời Tự, “Ăn ngay nói thật?”

Hạ Tê Kình chua xót bày tỏ, “Đừng trêu tôi nữa, mau nghĩ cách đi.”

Alpha và Omega đơn độc ở chung một chỗ, tuy rằng có chút mờ ám nhưng nếu nói là ăn liên hoan cùng với bạn học thì cũng không phải là không thể. Vấn đề nằm ở chỗ, tất cả mọi người đều biết, cậu và Thời Tự thuộc về hai thế giới khác nhau. Bọn họ cùng là sinh viên năm nhất học chung một khoa, cơ hội duy nhất để cả hai tiếp xúc là khi điền vào mẫu đơn hoặc đăng ký tham gia đại hội thể dục thể thao các kiểu. Lúc Thời Tự tham gia hạng mục giành được học bổng tiếng tăm lừng lẫy thì Hạ Tê Kình lại đang cùng với bạn chung phòng ký túc xá hết ăn rồi ngủ, còn không nữa thì chỉ biết chơi game. Hiện tại bỗng dưng thân thiết như vậy, buổi tối ở một mình với nhau đã đành, đằng này còn uống rượu, nhìn kiểu nào cũng không giống mối quan hệ bạn học nam nam thuần khiết.

Thời Tự chỉ cười khẽ chứ không tỏ thái độ gì, như thể những lời vừa rồi là do hắn thuận miệng nói chơi thôi, “Vậy, cậu cho cái ý kiến thử xem?”

Hạ Tê Kình ảo não, “Ừm, hay là nói tôi tình cờ đi ngang qua? Cậu với bạn của mình uống rượu ở nhà hàng trước cổng trường, vừa khéo tôi đi ngang qua tình cờ trông thấy cậu, xuất phát từ tình bạn học lớn lao trong sáng, tôi vì nghĩa quên mình đưa cậu về nhà?”

Thời Tự, “Tình tiết vẫn có sơ hở, nếu chỉ đơn thuần là đưa về nhà thì cậu việc gì phải giả dạng thành em gái tôi?”

Hạ Tê Kình oán hận, “Ai biểu cậu phản bác tôi! Giáo viên vốn đã tin rồi, chỉ tại cậu chen ngang vào…”

Thời Tự vô tội chớp mắt, “Tớ uống say mà.”

Giọng điệu nhỏ nhẹ mang theo chút yếu mềm, hơn nữa vừa mới rửa mặt xong nên trán và tóc hãy còn ẩm ướt, thoạt nhìn trông rất đáng yêu.

Hạ Tê Kình bỗng nhiên có một sự lúng túng không hề nhẹ, cậu chưa từng thấy qua một Thời Tự nhún nhường như thế bao giờ, cứ như thể… Đang làm nũng với cậu vậy, hoàn toàn không giống với bộ dạng lãnh đạm hờ hững của ngày thường mà là mặt ủ mày chau, mí mắt sụp xuống, khẩu khí dịu ngoan.

Ám muội giữa những cặp tình nhân, không gì hơn thứ này.

Nếu như để cho đám Omega lẳng lơ trong fan club thấy được, e rằng hiện tại đã sớm gào rú ngay tại chỗ rồi, hoặc giả là đổi thành một người khác, phỏng chừng sẽ tước vũ khí đầu hàng mất thôi. Đáng tiếc đối phương lại là Hạ Tê Kình, một kẻ chuyên làm người mất hứng, chẳng hiểu chuyện gió trăng là gì. 

Giờ phút này Hạ Tê Kình chỉ nghĩ, nếu nhân cơ hội hiện tại chụp vài tấm ảnh thì liệu có thể bán được nhiều tiền không?

《Mười kiểu ảnh liên tiếp của Thời Thần – Người đàn ông dịu dàng dành cho gia đình》

《Những bức ảnh nhạy cảm của nam thần》

《Cực sốc! Hành động lén lút này của Thời Thần khiến cho tất cả mọi người đều hoang mang!》



Hạ Tê Kình suy nghĩ miên man, cậu không hay biết rằng gương mặt của mình lúc này đã đồng bộ hóa với tư duy khiến cho biểu cảm mỗi lúc một kỳ quái hơn.

Thời Tự khẽ nhíu mày, “Cậu đang thả hồn đi đâu đấy?” Giọng điệu ẩn hiện chút không vui.

Hạ Tê Kình cuối cùng cũng hoàn hồn, vội vàng thu lại sắc mặt, “Không có gì, tôi đang nghĩ… Nghĩ lý do giúp cậu nè.”

Thời Tự từ chối cho ý kiến.

Hạ Tê Kình suy xét trong chốc lát rồi vỗ đùi nói, “Chi bằng như vậy đi, chẳng phải giáo viên phụ trách dặn cậu chuẩn bị bữa tiệc chào đón sinh viên mới sao? Cậu cứ nói là tôi có đăng ký một tiết mục kịch, mấy lời ban nãy là do tôi tập kịch thôi.”

Thời Tự, “… Liệu cô ấy có tin không?”

Hạ Tê Kình hết cách rồi, “Còn nước còn tát, cậu cứ nói xạo cho qua chuyện đi, giáo viên phụ trách ưu ái cậu như vậy, cô ấy sẽ không để ý mấy chi tiết nhỏ nhặt đó đâu.”

Giáo viên phụ trách là một người phụ nữ trung niên tương đối truyền thống, vừa rồi trong quá trình nghe điện thoại bà có vẻ khá sốc, một trong số những nguyên nhân có thể là do Thời Tự là cậu học trò mà bà tâm đắc nhất, hiện tại vậy mà lại giao du với loại sinh viên học dốt, cả ngày chỉ biết ăn rồi nằm chờ chết như cậu cho nên trong lòng cảm thấy mất mát chăng?

Thời Tự không nói gì mà chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết, hắn cầm lấy di động bước ra ngoài ban công gọi điện thoại.

Hạ Tê Kình rảnh rỗi cho nên quyết định quay trở lại phòng khách để xem phát sóng trò chơi thực tế bằng máy chiếu phim 4K siêu nét.

Ước chừng mười mấy phút đồng hồ sau, Thời Tự bước ra với chiếc điện thoại di động được nhét ở túi quần trước, gương mặt vẫn cứ vô cảm như cũ.

“Gọi xong rồi hả?” Hạ Tê Kình nhấn tắt tiếng bằng điều khiển từ xa rồi dùng ánh mắt trông mong để nhìn hắn, “Cô ấy có tin không?”

Thời Tự, “Ừm… Tôi chưa kịp nói gì.”

Hạ Tê Kình, “?”

Thời Tự, “Hai tiếng vừa rồi trong lúc tôi say, cô ấy có phân loại lại thông tin cá nhân của từng học sinh.”

Hạ Tê Kình, “Sau đó?”

“Sáng nay mẹ có gọi cho tôi, sau khi bà ấy biết cậu muốn ký hợp đồng thì đã quyết định đặt trước giấy đăng ký kết hôn.”. Bờ môi mỏng của Thời Tự khẽ nhúc nhích. “Vì vậy, cột trạng thái cá nhân hiện tại của tôi ghi là đã kết hôn.”

Hạ Tê Kình, “???”

Thời Tự bổ sung thêm, “Của cậu cũng thế.”

Chú thích:

❧Mười kiểu ảnh liên tiếp trông như thế này, mỗi bức ảnh sẽ là một biểu cảm khác nhau:


❧Máy chiếu phim 4K:
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.