Cô ấy là ai?
Người con gái đứng trong góc tối của hành lang, rất trẻ, vóc dáng cao ráo, tóc dài. Cô mặc một lớp áo lông dày, trên cổ khoác một chiếc khăn màu vàng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đôi mắt sáng rực, nụ cười tinh ranh như một đứa nhóc.
Lạc Tĩnh Ngữ ngây người nhìn cô, cảm thấy cô là một người xa lạ.
Nhưng nội tâm lại phản bác, không phải! Cô không phải người xa lạ, mình biết cô ấy.
Không phải, sao anh biết cô ấy chứ?
Người con gái mà anh biết, không phải trông như thế. Phương Húc đã từng gặp cô ấy! Cậu ta nói cô hơn ba mươi, vóc dáng không cao, gương mặt phổ thông, hoàn toàn giống với suy đoán trong lòng mình.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Suy nghĩ của Lạc Tĩnh Ngữ rơi vào hỗn loạn, rõ ràng đã có đáp án trong lòng, bằng chứng là tấm hình vừa rồi trong điện thoại, nhưng bất luận thế nào, anh không muốn tin tưởng.
Tư duy hình thành từ lâu có xu hướng ổn định trong một lúc bị đổ sập hoàn toàn, não của anh quay cuồng, rối thành một đống bùn nhão.
Haiz, thầy Toán cao trung quả nhiên không nói sai, tư duy logic của anh thật sự rất kém, lúc nhận biết sự vật chỉ nhìn ở mặt ngoài, không hiểu bản chất bên trong của hiện tượng.
Cô ấy... Đẹp đến thế, vừa thông minh vừa xinh đẹp!
Mà anh, lại là một kẻ thật đáng đánh, thật ngu ngốc.
Chiêm Hỉ nhìn người đàn ông trước mắt như hóa đá, trong lòng nổi lên gợn sóng, ý cười dần tắt.
Này, có phải là cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-voi-co-don/213628/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.