Trong gian phòng, mọi người uống rượu nói đùa, không khí rất ấm áp, giám đốc khách hàng Tào đặc biệt nói nhiều, trên bàn rượu chưa từng nhàm chán.
Giám đốc Tào khuyên Lạc Tĩnh Ngữ uống thêm mấy lần, cầm bình rượu trắng nói: "Thầy Lạc, thêm một chút nhé? Đây chính là rượu ngon đấy!"
Lạc Tĩnh Ngữ cười xua tay, Chiêm Hỉ giúp anh nói: "Xin lỗi giám đốc Tào, thầy Lạc thật sự không uống rượu."
"Ôi, Thầy Lạc không hút thuốc không rượu, khiến bọn tôi khó xử rồi." Giám đốc Tào chỉ đành rót rượu cho Đỗ Hằng Tri, "Vậy thiết kế Đỗ cần thêm nhé, nếu không tôi làm chủ nơi này chẳng phải quá bất công sao! Hai người văn nhã quá, đàn ông chỗ bọn tôi làm gì có người không uống rượu?"
Đỗ Hằng Tri hết cách, che lại ly rượu nói: "Nhiều quá rồi, giám đốc Tào, tôi thật sự không thể uống nữa."
Anh đã uống đến mặt đỏ bừng, trước đó vào nhà vệ sinh, không biết mình đã nôn hết chưa.
Chiêm Hỉ nhìn đại thiết kế Đỗ bị mấy khách hàng mạnh mẽ chuốc rượu, trong lòng nghĩ đến mà sợ, nếu ban đầu Lạc Tĩnh Ngữ uống rượu, lúc này e là sẽ bị chuốc thảm hại hơn.
Chuyến đi này, Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ được Đỗ Hằng Tri mời đến thảo luận về việc hợp tác, bọn họ cũng đã đến thăm xưởng may của khách hàng, ở thành phố này trong ba ngày.
Đây là bữa tiệc cuối cùng trước khi chia tay, giám đốc Tào chiêu đãi bọn họ rượu ngon hảo hạng, nhưng Lạc Tĩnh Ngữ luôn thoái thác nói không biết uống rượu, ba ngày qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-voi-co-don/1184005/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.