Chiêm Hỉ tỉnh lại đã ở trong bệnh viện.
Đầu còn đau âm ỉ, cô thật sự không muốn mở mắt mắt, nhưng biết rằng mình phải mở mắt ra, nếu không người đó sẽ lo lắng.
Người đó là ai? Sao trong một lúc cô không thể nhớ ra.
Vậy có lẽ là mất trí nhớ rồi? Thì ra con người thật sự sẽ mất trí nhớ, tiểu thuyết không gạt người.
Cô chậm rãi mở mắt, nhìn người đang bên ngồi giường bệnh, nhìn ánh mắt lo lắng của anh, ký ức lập tức trở lại hoàn toàn.
Sao cô lại có thể quên mất anh?
Tiểu Ngư của cô, là người đàn ông dịu dàng nhất, đáng yêu nhất trên thế giới này.
Chỉ là dáng vẻ hiện tại của anh hơi tàn tạ, không còn đẹp trai nữa.
Lạc Tĩnh Ngữ cùng La Hân Nhiên đều thấy Chiêm Hỉ mở mắt, La Hân Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nói với Lạc Tĩnh Ngữ: "Đại ca, cậu ấy tỉnh rồi, tôi cầu xin anh đi ăn chút gì đi. Nếu anh ngất xỉu, tôi thật sự không thể hầu hạ hai người bất động đâu."
Trước đó, sau khi La Hân Nhiên mang cơm hộp trở lại tiểu khu liền trợn mắt há hốc mồm, lâu như vậy, bọn họ không chỉ không lên lầu, còn không thấy Chiêm Kiệt đâu. Lạc Tĩnh Ngữ ôm Chiêm Hỉ ngất xỉu ngồi trước cửa, bên cạnh còn có mấy cư dân nhiệt tình vây quanh khuyên bảo anh.
La Hân Nhiên cho rằng Chiêm Hỉ tuột huyết áp, nên cô bảo Lạc Tĩnh Ngữ ôm người ra tiểu khu, gọi một chiếc taxi đến bệnh viện gần nhất.
Tới rồi mới bệnh viện biết, Chiêm Hỉ là do bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-voi-co-don/1183981/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.