Mùa hè Tiền Đường sau 12 giờ thường có mưa rào cùng sấm chớp, khi Lạc Tĩnh Ngữ ra cửa không để ý đến thời tiết nên anh không mang dù. Xe bus chạy được nửa đường, sắc trời ngoài cửa sổ tối sầm xuống, mây đen giăng đầy trên bầu trời, người đi đường bước chân trở nên vội vã, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn ngoài cửa sổ, một ánh tia chớp sáng lên ở bầu trời phía xa, ngay sau đó...... Hẳn sẽ có tiếng sấm, sách đã viết như thế. Anh quan sát phản ứng của hành khách khác trong xe, quả nhiên trong nháy mắt, mọi người tựa như giật mình chấn động một chút. Lạc Tĩnh Ngữ không biết tiếng sấm là gì, khi ở nhà Quà Tặng thường bị tiếng sấm dọa đến, Chiêm Hỉ thì không sao, cô nói cho anh biết đó là sét đánh, vừa rồi có một tiếng vang thật lớn. Anh cảm thấy bản thân không nghe thấy cũng khá tốt, khi làm việc sẽ không bị thanh âm đó dọa đến. Không bao lâu, mưa to trút xuống, cửa kính xe mau chóng mơ hồ, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn người người không mang dù chạy vội tìm một nơi để tránh mưa, cảm thấy thật buồn bã. Mùa hè nóng như thế, có trận mưa thật tốt, xua tan đi cái nóng, để trái tim con người lạnh dần, sẽ không buồn bực nữa. Xe bus đến trạm phía Tây, hành khách có dù xuống xe, bước đi vội vàng, còn kẻ không dù xuống xe liền lấy tay che đầu hướng về phía trước. Lạc Tĩnh Ngữ không như thế, anh thong thả tản bộ trong mưa, đôi tay cắm vào túi, để mưa to tùy ý dội xuống đến ướt đẫm cả người. Ven đường có một cửa hàng tiện lợi, Lạc Tĩnh Ngữ không biết Chiêm Hỉ có mang dù hay không, anh đành đi vào mua một cái. Ra tới, anh cũng không mở dù, tiếp tục đi thật chậm trong mưa, có người chạy qua anh, nhìn trong tay của anh đang cầm dù đang gấp lại, rồi nhìn lại anh, cảm thấy người này có phải có bệnh hay không đấy? Cũng may mưa rào kèm sấm chớp tới nhanh, đi cũng nhanh, Lạc Tĩnh Ngữ đứng ở cửa trạm không bao lâu thì mưa tạnh, mây mù tan đi, ánh mặt trời nhanh chóng ló dạng. Trong không khí còn mang chút hơi ẩm sau cơn dông, nhiệt độ cũng nhanh chóng tăng lên, trán và mũi của Lạc Tĩnh Ngữ đổ mồ hôi, tóc đang ướt đẫm, nhưng không rõ là nước mưa hay mồ hôi. Anh nhìn chằm chằm vào cửa trạm, một đoàn khách đi ra, từng khuôn mặt xa lạ lướt qua, có người đang nói chuyện, có người đang cười, anh tựa như chết lặng nhìn bọn họ, không hề nhúc nhích. Cuối cùng, một hình bóng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, lông mi Lạc Tĩnh Ngữ hơi run rẩy, giống như mũi tên cắm vào hồng tâm, lúc đầu người đó chậm rãi đi tới, tiếp theo chạy chậm, cuối cùng đứng trước mặt anh. Đôi mắt của cô thật sáng, hé miệng nói chuyện với anh, còn sờ lên mái tóc của anh, tiếp đó cô nhăn mày sờ quần áo trên người anh, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở. Lạc Tĩnh Ngữ không đọc khẩu hình của cô, dù cô đang nói gì, anh cũng chỉ lẳng lặng mà nhìn cô. Tựa hồ cô đã phát hiện anh hơi khác thường, vẻ mặt bắt đầu quan tâm. Cô vẫn đang nói chuyện, Lạc Tĩnh Ngữ muốn tập trung tinh thần để thấy rõ cô nói điều gì, nhưng vô ích. Mỗi lần đầu óc choáng váng anh sẽ như vậy, thậm chí không đọc hiểu khẩu hình môi, anh là một kẻ điếc, thật sự không giỏi giang như thế, không phải bất cứ lúc nào đều có thể xem hiểu khẩu hình môi. Cô vội vàng làm động tác thủ ngữ của người câm điếc, tinh thần Lạc Tĩnh Ngữ lập tức thả lỏng, đây mới là ngôn ngữ anh không cần cố gắng cũng có thể hiểu, là tiếng mẹ đẻ của anh, khi nói chuyện trong mơ cũng đều dùng ngôn ngữ này, là phương thức giao tiếp chân chính của anh. Cô hỏi: [Tiểu Ngư, anh sao thế? Vì sao cả người bị ướt? Anh gặp mưa sao?] Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu. Chiêm Hỉ nhìn cây dù gấp anh nắm trong tay, cô buồn bực, dùng thủ ngữ hỏi: [Có phải anh không vui hay không?] Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu, mỉm cười với cô cười. Bộ dáng của anh rất không đúng, Chiêm Hỉ không hỏi tiếp, định nắm lấy tay anh rời khỏi trạm. Đúng lúc này, đột nhiên Lạc Tĩnh Ngữ mở rộng hai tay ôm lấy cô, cô đeo hai cái túi, anh đành ôm cả cô và túi vào ngực. Chiêm Hỉ xác định, Tiểu Ngư đang gặp chuyện không vui. Hai người bắt xe về đến nhà, Lạc Tĩnh Ngữ mới nhớ tới anh chưa mua đồ ăn, Chiêm Hỉ đi vào bếp, nhìn thấy anh đang đứng ngây ngốc trước tủ lạnh. Cô kéo tay anh, hỏi: [Sao vậy?] Trên đường về, cô đều dùng thủ ngữ để nói chuyện với Lạc Tĩnh Ngữ, Chiêm Hỉ nắm rõ các từ thường dùng trong cuộc sống cơ bản, cũng không cảm thấy khó khăn, mỗi ngày cô đều "Nói chuyện" với Tiểu Ngư, xem như đã quen tay hay việc. Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô đầy vẻ xin lỗi, anh chỉ vào tủ lạnh trống trơn: [Không có đồ ăn.] Chiêm Hỉ bật cười rộ: [Tùy tiện ăn một chút, không sao.] Đôi mắt Lạc Tĩnh Ngữ lại rũ xuống, tinh thần rất mệt mỏi. Chiêm Hỉ nghĩ ngợi, hỏi anh: [Tiểu Ngư, nếu không chúng ta ra ngoài ăn nhé? Tản bộ, hẹn hò?] Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô một hồi lâu, anh nói: [Anh muốn đến một nơi, em muốn đi cùng anh không?] [Được ạ.] Chiêm Hỉ cong cong bốn ngón tay phải, [Anh muốn đi đâu, em đều đi cùng anh.] Chiêm Hỉ không ngờ, Lạc Tĩnh Ngữ lại dẫn cô đến chợ đêm Phong Lâm. Hai người vào một nhà hàng nhỏ đơn giản ăn cho bữa cơm chiều, sau đó, Lạc Tĩnh Ngữ nắm tay cô tới quầy hàng của Trần Lượng. Tối thứ sáu, do sau cơn giông không khí tương đối mát mẻ, dân cư gần đó đều ra tới tản bộ hóng mát, người ở chợ đêm rất đông. Trần Lượng cùng Mao Mao đều trông quầy hàng, đang ăn cơm hộp, khi nhìn thấy Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ, hai người đều rất kinh ngạc. Trần Lượng buông hộp cơm xuống làm động tác thủ ngữ hướng về Lạc Tĩnh Ngữ, miệng còn nói chuyện huyên thuyên. Chiêm Hỉ cẩn thận nghe lời nói của anh, phát hiện tuy rằng Trần Lượng nói hơi mơ hồ, nhưng có thể phân biệt được vài từ ngữ, ví dụ như "Làm sao", còn có "Ăn cơm". Anh ta làm động tác nhanh hơn Lạc Tĩnh Ngữ rất nhiều, cũng không đúng chỗ, Chiêm Hỉ rất vất vả mới nhìn ra. Quay sang nhìn Tiểu Ngư, anh cũng nói vài thủ ngữ, nhưng không giống tiêu chuẩn như lúc nói chuyện với cô ngày thường, có vẻ rất tùy ý. Chiêm Hỉ hiểu rõ, đây mới là hình thức giao tiếp của người khuyết tật bình thường, ngày thường Lạc Tĩnh Ngữ nói thủ ngữ với cô rất kỹ càng, sợ cô nhìn không hiểu, nếu chạm mặt những người giống như anh thật sự, anh sẽ không chú ý như vậy. Lạc Tĩnh Ngữ kéo Chiêm Hỉ vào quầy hàng sau, Trần Lượng cùng Mao Mao đều tò mò nhìn Chiêm Hỉ, Lạc Tĩnh Ngữ dùng ngôn ngữ của người câm điếc giới thiệu: [Đây là bạn gái của tôi, họ Chiêm.] rồi nói với Chiêm Hỉ, [Đây là bạn học của anh.] Anh lấy di động đánh chữ cho Chiêm Hỉ: [Trần Lượng, Mao Mao.] Chiêm Hỉ xem qua, cô lập tức dùng thủ ngữ nói: [Chào hai người.] Trần Lượng mượn quầy hàng bên cạnh hai cái ghế nhựa cho hai người Lạc Tĩnh Ngữ ngồi, Chiêm Hỉ nhìn đồ vật trên quầy hàng, đa số là vật phẩm trang sức nhỏ, còn có quạt điện nhỏ xách tay, cục sạc, dép xỏ ngón...... Không theo một chủ đề, dường như cái gì cũng bán. Cô an tĩnh ngồi cạnh Lạc Tĩnh Ngữ, nhìn anh cùng Trần Lượng nói chuyện phiếm, Mao Mao đi mua hai chai nước lạnh, cười tủm tỉm đưa cho cô một chai. Chiêm Hỉ rất nhanh cong cong ngón tay cái, miệng cũng phát ra tiếng: "Cảm ơn." Mao Mao ngây người một chút, dùng thủ ngữ hỏi: [Cô nghe thấy sao?] Chiêm Hỉ gật đầu: [Tôi nghe thấy.] Mao Mao mở to hai mắt, mạnh mẽ xen cuộc trò chuyện của Lạc Tĩnh Ngữ và Trần Lượng, hỏi Lạc Tĩnh Ngữ: [Bạn gái của cậu là người bình thường sao?] Lạc Tĩnh Ngữ nhìn Chiêm Hỉ, gật đầu với mao mao, lúc này Trần Lượng liền hưng phấn: [Sao cậu tìm được cô bạn gái bình thường xinh đẹp như vậy?] Lạc Tĩnh Ngữ không biết nên trả lời thế nào, Chiêm Hỉ cười nói bằng thủ ngữ: [Là tôi theo đuổi anh ấy, tôi rất thích anh ấy.] Trần Lượng lộ ra vẻ mặt hâm mộ, anh ta bị Mao Mao đánh một cái. Lạc Tĩnh Ngữ lại nhìn về phía Chiêm Hỉ, cô mỉm cười ôm lấy cánh tay anh, còn le lưỡi làm mặt quỷ với anh. Lạc Tĩnh Ngữ bất đắc dĩ xoa đầu cô, còn nhéo gương mặt cô, Mao Mao nhìn thấy liền nổi da gà toàn thân. Lạc Tĩnh Ngữ lại dùng ngôn ngữ của người câm điếc cùng Trần Lượng trò chuyện, Mao Mao tiếp đón khách ở quầy hàng, thỉnh thoảng bán được một một đôi hoa tai, một đôi dép lê. Chiêm Hỉ ở bên cạnh uống nước, cô ăn mặc quần lửng, có con muỗi cắn lên chân, cô đập tay vào đùi, Lạc Tĩnh Ngữ thấy thế liền nhanh chóng khoa tay múa chân vài câu với Mao Mao, cô ấy liền đốt một khoanh nhang muỗi đặt bên chân Chiêm Hỉ, còn với cười thân thiện cô. Chiêm Hỉ không hiểu vì sao Lạc Tĩnh Ngữ đột nhiên muốn đến chợ đêm, cũng không hỏi đến, ngẫu nhiên xem bọn họ nói chuyện phiếm, xem như luyện tập "nghe" ngôn ngữ của người câm điếc thì cô bỗng phát hiện, nếu đối thoại ngày thường của cô và Tiểu Ngư là tiếng Anh cấp bốn, thì Tiểu Ngư cùng Trần Lượng ít nhất là tiếng Anh cấp tám. Động tác vừa nhanh vừa loạn, câu còn khá dài, Chiêm Hỉ cực kỳ cố gắng mới có thể xem hiểu một nửa nội dung, còn lại đều phải đoán. Cô phát hiện trình độ thủ ngữ của bản thân vẫn chưa đủ, nghĩ đến phải tiếp tục đến nhà cô giáo Chu học tập, còn phải cùng luyện tập với Tiểu Ngư nhiều hơn, khuyến khích Tiểu Ngư nói những câu dài. Thật ra Lạc Tĩnh Ngữ không nói quá sâu xa với Trần Lượng, chỉ nói chuyện phiếm, hỏi một chút việc kinh doanh của Trần Lượng hiện tại thế nào, một tháng có thể làm được bao nhiêu, còn muốn bán trang sức hoa giả nữa hay không, khi rảnh anh có thể làm một ít để bọn họ bán. Mao Mao nói rất muốn rất muốn, muốn hỏi anh chuyện nhập hàng từ lâu, chỉ là sợ Tiểu Ngư bận quá nên ngại mở miệng, Lạc Tĩnh Ngữ liền nói khi về sẽ làm một ít gửi tới quầy hàng. Nhất thời cả bốn người đều yên lặng, quầy hàng cũng không có khách lui tới. Trần Lượng chơi điện thoại, Mao Mao sắp xếp lại hàng hoá trong quầy hàng, Chiêm Hỉ vẫn luôn ngoan ngoãn dựa vào Lạc Tĩnh Ngữ, cô nhìn sườn mặt của anh, phát hiện anh đang ngẩn người. Tiểu ngư hôm nay thật kỳ quái, anh thường thất thần, đôi mắt tựa như đang nhìn người qua lại trong chợ đêm, tròng mắt không chuyển động, vẻ mặt mơ màng. Thật ra, Lạc Tĩnh Ngữ đang nhớ tới chuyện cách đây bốn năm, nhớ tới mình cùng Trần Lượng ngồi ở quầy hàng, rất giống hiện tại, cũng là một mùa hè, sau đó, Phương Húc đi đến trước mặt anh. Mới đầu anh lo lắng Phương Húc là kẻ lừa đảo, lại cảm thấy bản thân có cái gì tốt để lừa đâu? Thêm nữa, bạn gái tiểu thư của Phương Húc cũng là học sinh của cô giáo Từ, nghe nói trong nhà cô ấy rất có tiền, Lạc Tĩnh Ngữ càng cảm thấy đến Phương Húc không cần phải lừa mình. Tuy rằng khi đó anh không phải nghèo đói trắng tay, nhưng so với Phương Húc ăn mặc thời thượng, mang đồng hồ, thật sự anh trông rất keo kiệt, trên người chỉ có một chiếc áo thun mua 30 đồng ở chợ đêm. Bốn năm sau, anh kết thúc hợp tác với Phương Húc, cũng không thể nói là tiếc nuối, chỉ là quá đột ngột, ngay lúc anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng đã hợp kết thúc tác. Tất nhiên Lạc Tĩnh Ngữ có lo lắng, anh biến thành một người không biết nên làm gì tiếp theo, Phương Húc nói hợp tác tốt cắt đứt cũng bình yên, Lạc Tĩnh Ngữ không cho là thế. Anh bất giác nghĩ đến, hẳn là Phương Húc cố tình, đã lên kế hoạch rất lâu, cố ý chọn ngay lúc này dừng hợp tác với anh, mục đích chính khiến anh hết cách kiếm tiền từ Lễ hội Hán phục. Tuy Lạc Tĩnh Ngữ cũng không thích Phương Húc lắm, nhưng anh rõ ràng cảm giác được Phương Húc rất chán ghét anh, điều này khiến anh rất khổ sở. Vốn dĩ anh cho rằng bọn họ có thể tan vỡ trong hoà bình, thậm chí có thể cùng nhau ăn bữa cơm uống chút rượu, hiềm khích hóa giải, duyên nợ bốn năm chấm dứt. Kết quả anh lại tựa như một thứ không còn giá trị lợi dụng, Phương Húc nói ném liền ném, bỏ qua chuyện này, anh ta còn cướp đi thiết kế của anh. Nếu không làm Lễ hội Hán phục 30 vạn lợi nhuận, hứa hẹn của anh đối với anh trai Hoan Hoan biến thành khoác lác. Một năm anh căn bản không đến 30 vạn, còn phải trả khoản vay mua nhà, trả học phí bồi dưỡng cùng chi phí tham gia Lễ hội Sáng tạo, thu nhập của anh thật sự chỉ đủ nuôi sống bản thân. Nhưng anh đang có bạn gái, Lạc Tĩnh Ngữ quay sang nhìn Chiêm Hỉ, cô không biết gì cả, không biết anh đã trải qua điều gì, anh nghĩ tới, nếu cô biết rồi sẽ nghĩ như thế nào đây? Anh tựa như kẻ thất nghiệp, cô cũng đang chờ sắp xếp công việc, hai người thất nghiệp yêu đương, thật sự buồn cười, còn không bằng Trần Lượng và Mao Mao. Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ ngồi hơn một giờ ở chợ đêm, cuối cùng trở về nhà. Lạc Tĩnh Ngữ nói Chiêm Hỉ đi xe đường dài tương đối mệt, bảo cô về nhà sớm một chút để nghỉ ngơi, Chiêm Hỉ không muốn, cô về tầng tám tắm rửa một chút rồi đến 1504. Cô nhìn ra được Tiểu Ngư có tâm sự, có lẽ hôm nay anh chưa chuẩn bị sẵn sàng để nói với cô, cô cũng không muốn ép anh, chỉ muốn ở bên cạnh anh nhiều hơn, tốt nhất là anh nguyện ý giãi bày. Ban ngày Lạc Tĩnh Ngữ dầm mưa, sau khi về nhà cũng đã tắm rửa. Lúc anh đang ngồi ngây ngốc trên sofa, Chiêm Hỉ mở cửa vào nhà. Anh nhìn cô gái đang đổi giày cạnh cửa từ phía xa, bỗng nhiên chua xót trong lòng chợt nổi lên. Anh cảm nhận được Hoan Hoan đang quan tâm anh, biết cô đến để ở bên cạnh anh, anh nghĩ, sao mình tiếp tục gạt cô nữa đây? Cô là Hoan Hoan, có chuyện gì mà anh không thể nói cho cô? Tốt, xấu, đều có thể nói với cô, không nên giấu ở trong lòng. Chiêm Hỉ vui vẻ chạy đến bên người Lạc Tĩnh Ngữ, cô nhào lên sofa ôm lấy anh hôn một cái trước. Hôn xong lại phát hiện ánh mắt Tiểu Ngư nhìn cô rát buồn bã, Chiêm Hỉ xoa mặt anh, hỏi: "Hôm nay anh sao thế? Gặp chuyện không vui sao?" Lạc Tĩnh Ngữ: "......" "Nếu anh muốn nói, hai chúng ta sẽ tâm sự, không muốn nói cũng không sao." Chiêm Hỉ lại hôn anh một cái, "Ba ngày không gặp, anh có nhớ em không?" Lạc Tĩnh Ngữ bật cười, nhưng có chút miễn cưỡng, anh nghĩ ngợi rồi đứng dậy lấy ba tờ giấy từ trong ngăn tủ đưa cho Chiêm Hỉ, nói: [Hôm nay Phương tới đây, muốn dừng hợp tác, muốn anh ký tên và anh đã ký.] Chiêm Hỉ kinh hãi, nhanh chóng đọc tờ giấy trong tay, hỏi: "Anh ký rồi? Anh đã xem hiểu đây là gì chưa?" Phương Húc đột nhiên dừng hợp tác khiến Chiêm Hỉ rất sợ hãi, cô luôn hoài nghi trình độ đọc cùng trình độ toán học của Lạc Tĩnh Ngữ, rất sợ anh ký vào những thứ không nên ký, bị Phương Húc chơi một vố. Hẳn đây là tờ kết toán công nợ, có một vài số liệu Chiêm Hỉ cũng xem không hiểu, cô hỏi Lạc Tĩnh Ngữ: "Anh ta có thiếu tiền anh không?" Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu, Chiêm Hỉ xem đến phần chữ, là các sản phẩm thiết kế chế tác trong bốn năm hợp tác của Phương Húc cùng Lạc Tĩnh Ngữ. Trước ngày ký tên, tất cả đơn đặt hàng riêng đặc biệt của khách hàng, còn cả thiết kế bản quyền đều thuộc về "Đại sư Cá nhỏ tạo hoa", cũng chính là thuộc về Phương Húc. Chiêm Hỉ: "......" "Tại sao anh lại ký chứ?" Chiêm Hỉ choáng váng, "Tiểu Ngư, anh thật ngốc mà! Anh ta sẽ lấy đi các thiết kế trước kia, anh có hiểu không?" Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, sau khi anh nhìn kỹ phần chữ viết, đúng vậy, đều bị Phương Húc lấy đi, anh cũng không quá để ý. Mỗi năm đều thiết kế lại các mặt hàng kinh doanh, các mẫu cũ bán cũng không quá nhiều. Hoa văn có thể chỉnh sửa, màu sắc của hoa cũng có rất nhiều, chất liệu thường xuyên thay đổi, trừ phi Phương Húc cực kỳ lười, về sau chỉ kiếm tiền bằng các mẫu cũ, nếu làm như vậy, các nhóm Hán phục sẽ không đặt đơn nữa. "Chờ chút, em sẽ gửi văn bản này cho chị họ xem một chút." Chiêm Hỉ gọi điện thoại cho Doãn Lị, Doãn Lị là kế toán, sau hai mươi phút nhận được ba tờ giấy kết toán, cô gọi lại. "Cơ bản không có vấn đề gì." Doãn Lị nói, "Vậy hỏi bạn của em một chút, số tiền trên hợp đồng đã thanh toán hết chưa? Trên đó viết đều đã thanh toán, nếu chưa thanh toán đã ký tên, đối phương chơi xấu sẽ rất khó lại." Chiêm Hỉ nhẹ nhàng thở ra, trả lời: "Bạn em nói đều đã thanh toán, không có thiếu." Doãn Lị nói: "Vậy hẳn không còn vấn đề, chủ yếu chính là chuyện phần văn bản có viết quyền sở hữu các bản thiết kế, nếu bạn của em ký sẽ chứng tỏ là đã tiếp nhận rồi, đúng chứ? "Vâng ạ, anh ấy đã chấp nhận." Tuy Chiêm Hỉ cảm thấy Lạc Tĩnh Ngữ không nên chấp nhận, nhưng thấy bộ dạng của anh cũng không quá rối rắm, cô liền biết vấn đề không quá lớn. Doãn Lị: "Vậy được rồi, là chuyện cắt đứt quan hệ hợp tác sao? Tính toán khá rõ ràng, không chỗ nào kỳ lạ, chị cảm thấy không sao hết." Chiêm Hỉ yên tâm: "Được ạ, em biết rồi, cảm ơn chị Lily." Lạc Tĩnh Ngữ chờ Chiêm Hỉ nói chuyện điện thoại xong, anh hơi nhìn cô sợ hãi, sợ mình bị lừa bởi mấy tờ giấy này, ví dụ như đột nhiên khiến anh vác một món nợ khổng lồ trên lưng, như thế anh thật sự sẽ đi tìm Phương Húc liều mạng. May mắn, Chiêm Hỉ nói với anh: "Chị họ của em nói chỉ cần anh chấp nhận phần nội dung chữ viết và không bị thiếu tiền, sẽ không sao cả." Lạc Tĩnh Ngữ nhẹ nhàng gật đầu. "Tiểu Ngư, sau này anh đừng tùy tiện ký những thứ này." Chiêm Hỉ nói, "Anh có thể chờ em trở lại, anh cứ giữ lấy văn kiện, nói để kế toán xem qua rồi mới ký. Anh quá thật thà, Phương Húc bảo anh ký thì anh ký ngay sao? Nếu anh ta chơi anh một vố thì sao?" Lạc Tĩnh Ngữ không dám trả lời, tình cảnh buổi chiều rõ ràng trước mắt, anh không muốn ký, nhưng Phương Húc hùng hổ doạ người, mềm không được thì mạnh bạo. Chính là câu nói kia "Tôi không muốn hợp tác nữa, cậu đang làm trễ nãi tôi, sao da mặt cậu dày như thế chứ?" hoàn toàn khiến Lạc Tĩnh Ngữ chịu đầu hàng. Quả thật anh là người có da mặt mỏng, trước kia thường bị Phương Húc ghét bỏ là một kẻ điếc, giao tiếp khó khăn, cho nên anh luôn rất cố gắng phối hợp với Phương Húc trong công việc, anh muốn chứng minh bản thân không thua kém người bình thường, một khi bị Phương Húc bắt lấy nhược điểm để công kích, anh vừa thẹn thùng vừa tức giận, nhưng khó có thể phản bác. Chiêm Hỉ thấy anh mệt mỏi, an ủi: "Thôi quên đi, cũng đã ký rồi, hợp tác tốt chia tay hòa bình. Tiểu Ngư à, vậy anh có nghĩ tới công việc kế tiếp phải làm thế nào chưa?" Cho đến lúc này, Chiêm Hỉ mới biết được vì sao nửa ngày này Lạc Tĩnh Ngữ kỳ lạ như thế. Không kỳ lạ mới có quỷ đấy, Tiểu Ngư không có đối tác, lập tức không có phương hướng, mọi chuyện đều phải làm lại từ đầu, cũng không biết anh trong lòng có kế hoạch hay không, trên tay có bao nhiêu lợi thế. Lạc Tĩnh Ngữ nâng lên đôi tay, ngừng giữa không trung, một sau, anh buông tay xuống, lắc đầu. Hai tiếng trôi qua, Chiêm Hỉ vẫn kiên nhẫn nói chuyện với anh, cô biết vì sao Lạc Tĩnh Ngữ mơ hồ như thế, thì ra trong tay anh một vài khách hàng cũng không có. Phương Húc cũng thật ngoan độc, bốn năm qua không cho phép Lạc Tĩnh Ngữ đăng ký tài khoản ở các trang mạng xã hội, không cho anh vào bất kỳ khách hàng nào, anh ta khoa trương nói trong nhóm đều là mấy cô gái ríu rít nói chuyện phiếm, Lạc Tĩnh Ngữ cũng không có thời gian xem, trình độ trò chuyện cũng không tốt, vậy thì anh ta sẽ tiếp khách hàng, Lạc Tĩnh Ngữ chỉ cần chuyên tâm làm sản phẩm là được. Chiêm Hỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thế mà Tiểu Ngư cũng có thể đồng ý? Có lẽ do Phương Húc chưa bao giờ thiếu tiền của anh, Lạc Tĩnh Ngữ cũng thích sống thoải mái yên tĩnh, nhìn thu nhập từng năm càng tăng, còn cảm thấy như vậy rất không tồi. Quả nhiên, sau khi tan vỡ, nhất định Lạc Tĩnh Ngữ mới là người bị đánh đến trở tay không kịp. Chiêm Hỉ suy nghĩ nửa ngày, hỏi Lạc Tĩnh Ngữ địa chỉ phòng làm việc của Phương Húc, Lạc Tĩnh Ngữ hỏi cô muốn làm gì, Chiêm Hỉ nói cô muốn đến nói chuyện với Phương Húc một chút, xem thử có cách nào xoay chuyển tình thế hay không, ít nhất có thể thương lượng lại chuyện Lễ hội Hán phục năm nay làm cho xong, nếu thật sự không được, cô muốn thử xem có thể lấy một ít khách hàng từ trong tay Phương Húc hay không. Đương nhiên, cô cảm thấy hy vọng rất xa vời, chỉ là cảm thấy cứ không rõ ràng như vậy mà tan vỡ, rất không công bằng với Tiểu Ngư. Lạc Tĩnh Ngữ cũng cảm thấy không có cách nào tranh thủ được cái gì từ Phương Húc, nhưng Chiêm Hỉ đã kiên trì, anh vẫn nói địa chỉ cho cô. Ngày hôm sau, Chiêm Hỉ đến phòng làm việc của Phương Húc một mình, Lạc Tĩnh Ngữ muốn đi cùng cô, nhưng cô nói không cần, tự mình có thể giải quyết. Đi vào nơi cần đến, Chiêm Hỉ thấy mấy cô gái mặc đồng phục ngồi làm việc trước máy tính ở bên ngoài, lễ phép hỏi: "Chào cô, xin hỏi Phương tiên sinh có ở đây không?" Tiếp tân nói: "Có, nhưng ông chủ của chúng tôi có khách, cô chờ một chút." Chiêm Hỉ ngồi chờ hơn mười phút, cửa văn phòng Phương Húc mở ra, một cô gái trẻ tuổi đi ra, Chiêm Hỉ ngẩng đầu nhìn, phát hiện đó là người mình từng gặp —— chủ nhân của quầy hàng làm Hoa Hồng giả ở Lễ hội Sáng tạo. Cô gái trang điểm theo phong cách Tây xinh đẹp, nhìn đến Chiêm Hỉ cũng nhận ra cô, cười nói: "Là cô sao, Nghệ thuật tạo hoa Cá Mừng Vui." Chiêm Hỉ đứng dậy: "Chào cô, tôi họ Chiêm, Chiêm Hỉ." "Chào cô, tôi tên Quản Như Tiệp." Quản Như Tiệp bắt tay với Chiêm Hỉ, hỏi tiếp, "Cô tới tìm anh Tiểu Phương sao?" Cô nói chuyện vừa ngọt vừa điệu đàng, phong thái cũng rất năng động, giống một cô gái không rành thế sự, nhưng Chiêm Hỉ cảm thấy ánh mắt của cô ấy không trẻ trung giống ngoại hình, nhìn rất lõi đời. "Vâng, tôi tìm Phương tiên sinh." Chiêm Hỉ trả lời. Quản Như Tiệp nói: "Vậy cô vào đi, tôi đi trước đây, có phải bên ngoài rất nóng không đấy?" Cô đeo kính mát, lấy chìa khóa ô tô quăng lên, "Bye bye, Chiêm tiểu thư." Chiêm Hỉ nhìn bóng dáng cô rời đi, đột nhiên cảm thấy bản thân không cần tìm Phương Húc nữa, rõ như ban ngày rồi, Phương Húc đã tìm được một đối tác mới, anh lấy đi những hàng mẫu đó nhất định sẽ mở kinh doanh, có lẽ là mời vị Quản tiểu thư này để chế tác. Nhưng tới cũng tới rồi, Chiêm Hỉ vẫn quyết định tán gẫu với Phương Húc một chút. Phương Húc không ngờ Chiêm Hỉ lại đột nhiên nhảy ra, hỏi: "Chiêm tiểu thư, trước khi tới sao không gọi điện thoại cho tôi? Ngồi đi, muốn uống gì không?" "Không cần, cảm ơn, tôi sẽ đi ngay." Chiêm Hỉ ngồi xuống đối diện anh, cười nói, "Phương tiên sinh, chẳng phải anh đến tìm Tiểu Ngư cũng không chào hỏi trước nhỏ, mỗi lần đều muốn đến thì đến sao?" Phương Húc cười lớn: "Vậy còn không phải Tiểu Ngư ngày nào cũng ở nhà sao, tôi làm việc không đúng giờ, nếu như cô chạy đến không công thì sao?" Chiêm Hỉ nói: "Không sao, dù sao hiện tại tôi cũng là dân thất nghiệp, cùng lắm thì tới thêm mấy lần nữa, cũng có thể nhìn thấy Phương tiên sinh một lần chứ." Phương Húc hỏi: "Vừa rồi cô...... Gặp mặt Tiểu Quản rồi?" "Ừm." Chiêm Hỉ nói, "Là đối tác mới của Phương tiên sinh sao?" "Haiz, chẳng phải tôi vừa mới dừng hợp tác với Tiểu Ngư sao, cũng còn phải làm ăn tiếp chứ." Phương Húc không thèm để ý sự chế nhạo trong giọng nói của Chiêm Hỉ, "Đừng nói chỉ cho Lạc Tĩnh Ngữ tìm đối tác mới, không cho tôi tìm chứ?" Chiêm Hỉ hỏi lại: "Có phải Phương tiên sinh hiểu lầm gì đó hay không? Từ khi nào Lạc Tĩnh Ngữ có đối tác mới rồi?" "Không phải là cô sao? Nghệ thuật tạo hoa Cá Mừng Vui!" Phương Húc cười lớn, "Hai người con được lên báo nữa đấy! Cậu ta còn chưa cắt đứt với tôi đã dám làm như thế, tôi còn chưa nói gì." Chiêm Hỉ giải thích: "Nghệ thuật tạo hoa Cá Mừng Vui là tên đăng ký do ban tổ chức Lễ hội Sáng tạo yêu cầu, Đại sư Cá Nhỏ tạo hoa không có quảng cáo công khai, Weibo cũng đã lâu không buôn bán, nếu bọn tôi nhờ anh đăng ký cùng phối hợp tuyên truyền, anh sẽ đồng ý sao?" Phương Húc nói: "Hiện tại nói điều này đã chẳng còn ý nghĩa, Chiêm tiểu thư, không biết hôm nay cô đến đây tìm tôi có chuyện gì? Nếu liên quan đến Lạc Tĩnh Ngữ, thực xin lỗi, tôi đã thanh toán rõ ràng với cậu ta rồi." Giọng của Chiêm Hỉ thành khẩn mà nói: "Phương tiên sinh, xin hỏi, có thể trả bản quyền thiết kế vật phẩm trang sức Lễ hội Hán phục cho Lạc Tĩnh Ngữ không? Những thứ trước thì anh ấy đồng ý từ bỏ, còn mấy món mới nhất này có thể trả lại cho anh ấy không? Đều là thứ anh ấy thức đêm thiết kế." Phương Húc nhếch miệng cười, lắc lắc ngón tay: "Chiêm tiểu thư đã xem qua bản kết toán rồi nhỏ? Cô nói thử xem có thể hay không?" Chiêm Hỉ nhắm mắt nói: "Vậy...... Có thể...... đưa một ít liên lạc phòng làm việc Hán phục hoặc các nhóm hợp tác với anh hay không? Không cần nhiều, ba, bốn cái là được, về sau mọi người đều cạnh tranh công bằng, dựa vào tác phẩm kiếm tiền." Phương Húc bật cười: "Bây giờ cướp khách hàng trắng trợn táo bạo như vậy sao? Chiêm tiểu thư, cô thật sự rất ngây thơ. Tôi có lòng tốt chỉ một con đường cho cô, các phòng làm việc cùng nhóm Hán phục đều có trên Weibo, cô cứ liên hệ đi! Lúc trước tôi cũng làm như thế đấy, bằng không thì ở đâu? Ở đâu mà có ngồi mát ăn bát vàng chứ?" Chiêm Hỉ không hé răng, kỳ thật Phương Húc nói không sai, con đường này cô cũng từng nghĩ đến, chỉ là...... Những việc này Tiểu Ngư rất khó tự mình làm. Con người thực chất vừa có sở trường vừa có khuyết điểm, đây là nhược điểm của Lạc Tĩnh Ngữ, khuyết tật bẩm sinh, nếu ép buộc anh đi làm thì đó là làm khó cho anh. Phương Húc nói cợt nhả: "Kỳ thật tôi cảm thấy, căn bản Lạc Tĩnh Ngữ không cần tiếp tục làm ăn bằng trang sức Hán phục này, cậu ta luôn mộng tưởng làm tác phẩm cao cấp vĩ đại mà, vì sao còn muốn nhìn chằm chằm vào mấy miếng lời vụn vặt này chứu? Cậu ta còn chướng mắt đây, các người nên đổi con đường khác đi, cô có khả năng như vậy, chắc có thể giúp cậu ta mở rộng thị trường nhỏ? Ôi, tôi thì không được, chỉ có thể làm mấy đồ vật nhỏ này, không thể so với mấy người được." Mỗi một câu của anh ta đều đang châm chọc Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ, là những lý do bọn họ đã từng đưa cho Phương Húc, hiện tại từng câu bị anh ta đánh trở về. Nhìn vẻ mặt của anh ta bộ dáng, Chiêm Hỉ thật sự rất tức giận, nhưng cũng không thể làm gì được. Ai bảo tên ngốc Lạc Tĩnh Ngữ ký hết mấy văn bản này chứ, mọi thứ đều trở thành bị động. Trên đường về nhà, Chiêm Hỉ ngồi suy nghĩ hồi lâu trên tàu điện ngầm. Cô mở ra Weibo xem trang chủ Từ Khanh Ngôn, rồi xem đến của chị Thiệu, chị Tiểu Chu cùng chị Tiểu Đinh, thậm chí còn tìm tới trang của Quản Như Tiệp. Các cô đều là hoạt động độc lập, không có người hỗ trợ, tự mình chụp ảnh, tự mình cắt nối biên tập video, tự mình mở kinh doanh đơn hàng, tự mình quản lý cửa hàng, tự mình giao tiếp với khách hàng...... Chỉ có Tiểu Ngư là không, chính vì anh không nghe được, có rất nhiều hạn chế. Chiêm Hỉ lại mở ra Weibo Nghệ thuật tạo hoa Cá Mừng Vui, mới vừa qua Lễ hội Sáng tạo một tuần, cũng đã một tuần cô chưa đổi mới Weibo và trang chủ, lúc trước là do Lạc Tĩnh Ngữ làm hàng mẫu chưa sửa được bản thảo, lúc sau là do bản quyền thiết kế bị cướp mất rồi. Tài khoản này có gần hai ngàn fans, không ít hơn số lượng fans bên trang chính, nhưng kém xa đám người chị Thiệu, tất nhiên cách Từ Khanh Ngôn một khoảng rất xa, ngay cả fans của Quản Như Tiệp cũng gấp ba lần. Trong tay Lạc Tĩnh Ngữ một nhóm WeChat, hay QQ cũng đều không có, dường như trở thành tên trắng tay, thật ra Chiêm Hỉ có thêm rất nhiều khách hàng ở Lễ hội Sáng tạo, còn có mấy cô gái trong giới Hán phục. Làm sao bây giờ? Cuối tháng 7, Lễ Hán phục ở giữa tháng mười, còn hai tháng rưỡi nữa, thời gian cũng không phải quá gấp gáp. —— Đêm trước Lạc Tĩnh Ngữ bị mất ngủ, chiều hôm nay liền không quá thoải mái nên ngủ cả một buổi trưa. Tỉnh ngủ, anh phát hiện mũi bị nghẹt, có nước mũi, hơi chóng mặt nhức đầu, liền biết hành vi ngẫu hứng khi gặp mưa ngày hôm qua thật ngu ngốc, đang tốt đẹp lại biến mình thành cảm mạo. Anh không tiếp tục đi nằm, vào phòng khách nhìn bàn làm việc, trong lúc nhất thời không biết mình nên làm gì. Thông thường, sau khi làm xong hàng mẫu, lúc này Phương Húc đã mở đơn đặt hàng, Lạc Tĩnh Ngữ có thể chậm rãi mà đưa ra dự định phần cán và loại vải dựa theo đơn, bắt đầu chế tác. Nhưng hiện tại, trong tay anh chẳng có việc gì, thời gian trước bận rộn không có thời gian nghỉ nháy mắt rảnh rỗi, cực kỳ mờ mịt. Lạc Tĩnh Ngữ nhịn đau đầu đến chăm Quà Tặng, còn chăm hoa cỏ, tiếp theo ra ngoài mua đồ ăn, sau khi trở về anh uống hai viên thuốc trị cảm, anh vẫn không rảnh rỗi tiếp, đành phải đi quét tước vệ sinh, khi anh đang lau sàn nhà, Chiêm Hỉ đã trở lại. Nhìn đến vẻ mặt lạnh nhạt của cô, Lạc Tĩnh Ngữ liền biết đừng nên đùa giỡn, anh mỉm cười, dùng thủ ngữ nói: [Không sao, từ từ anh sẽ nghĩ ra nên làm thế nào.] Chiêm Hỉ bỏ túi sang một bên, đi đến trước mặt anh, lấy cây lau nhà ném sang một bên, ôm eo anh ngẩng đầu ngắm nhìn. Lạc Tĩnh Ngữ nhìn khuôn mặt Chiêm Hỉ bị mặt trời làm ửng đỏ, trên chóp mũi còn đổ một ít mồ hôi, anh đột nhiên nhớ đến đêm Bình An năm ngoái, bọn họ đi ăn cơm ở nhà hàng Thái Lan, anh đắc ý nói với cô, anh không phải người nghèo, một năm có thể làm ra 35 vạn, lại nhớ đến mấy ngày trước Chiêm Kiệt tới nhà anh, anh cũng kiêu ngạo mà nói với "Anh vợ", anh làm được rất nhiều tiền, nhất định sẽ tốt với Hoan Hoan. Nghĩ tới đây, trong lòng anh bỗng xấu hổ, chỉ qua mấy ngày anh lại biến thành như vậy, còn phải làm thêm mấy trang sức nhỏ đáng vài chục tệ để Trần Lượng bán ở quầy hàng chợ đêm, kiếm một hai ngàn tệ đề phòng trừ trường hợp khẩn cấp. Lúc này, Chiêm Hỉ mở miệng: "Tiểu Ngư, em quyết định không tìm công việc nữa, em sẽ giúp anh cùng nhau làm việc, quảng cáo 'Nghệ thuật tạo hoa Cá Mừng Vui'. Chuyện Phương Húc có thể làm, em cũng có thể làm, chỉ cần có tài năng của anh, chúng ta nhất định có thể kinh doanh kiếm tiền một lần nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]