Chiêm Hỉ luôn yên tâm về chuyện này, Tiểu Ngư của cô rất có quy củ, sau khi yêu nhau anh chưa từng làm chuyện quá phận với cô, bọn họ chỉ mới nắm tay, ôm và hôn. Đôi lúc hôn sâu trên sofa, Chiêm Hỉ phát hiện thân thể Tiểu Ngư có chút biến hóa, cô liền xấu hổ. Nhưng Chiêm Hỉ biết, đây là phản ứng bình thường của đàn ông, xem như chưa thấy. Tiểu Ngư hình như còn thẹn thùng hơn cô, cứng người không động đậy, qua một lúc mới thả lỏng. Hôm sau, Chiêm Hỉ và các đồng nghiệp lên xe đến ngoại ô thành phố tổ chức team building. Hoạt động team building rất thú vị, ở tại làng du lịch, chiều đi leo núi, buổi tối mở tiệc BBQ, ngày hôm sau sẽ chèo thuyền ở công viên ven hồ. Mọi người chơi rất vui vẻ, nhưng Chiêm Hỉ lại gặp một số rắc rối. Các đồng nghiệp luôn trêu chọc cô và Lâm Nham, khi leo núi gặp phải sườn dốc, có người la lối bảo Lâm Nham kéo cô đi lên. Trêu chọc chuyện Lâm Nham kéo cô đi trên dây vào team building năm ngoái, khiến Chiêm Hỉ cực kỳ xấu hổ. Lâm Nham không để bọn họ nói bậy, lên tiếng mấy lần. Chiêm Hỉ cảm thấy anh ta đúng là một thân sĩ, không biết khi nào chuyện tai tiếng này mới kết thúc đây. Kể từ đêm giao thừa Chiêm Hỉ gửi ảnh Tiểu Ngư ôm mèo, Lâm Nham không còn gửi "Chào buổi sáng" và "Chúc ngủ ngon" cho cô ấy nữa, sau Tết cũng như không gửi trà sữa cho cô. Trong công ty hai người rất ít giao tiếp, Chiêm Hỉ nhận ra Lâm Nham đã rút lui, nhưng một đám đồng nghiệp phiền phức không chịu bỏ qua, nhất định phải ghép couple thành công. Sau khi trở về Tiền Đường, thông báo kết quả tuyển nhân viên công chức của tỉnh được đưa ra, quả nhiên trúng tuyển là người đứng đầu trong bài kiểm tra viết. Trì Quý Lan không nói gì, có lẽ do lúc này Chiêm Hỉ đã tiến bộ, được tiến vào vòng phỏng vấn. Bà bảo cô lần sau thi phải cố gắng hơn, nói không chừng có thể thành công. Thật ra Chiêm Hỉ rất bình tĩnh, sau khi tra kết quả, cô đã chính thức trình đơn lên Văn Cầm. Tất nhiên Văn Cầm rất kinh ngạc, đóng cửa phòng nói chuyện với Chiêm Hỉ một lúc lâu. Chiêm Hỉ thẳng thắng nói về lý tưởng và mục tiêu của bản thân, Văn Cầm nghe xong trầm ngâm một lát, tỏ vẻ đã hiểu. Văn Cầm là giám đốc bộ phận của Chiêm Hỉ, cấp dưới của mình làm việc chăm chỉ nhưng hôm nay bỗng nói không hứng thú với nhân sự, muốn chuyển sang bộ phận khác, đương nhiên cô có chút oán giận, có cảm giác giống như bị phản bội. Nhưng với tư cách là người chịu trách nhiệm HR của công ty, cô biết chính sách chuyển bộ phận và thăng chức là để cổ vũ nhân viên của công ty. Lúc trước Chiêm Hỉ vào HR không phải do tự mình lựa chọn, mà là cô đưa vào từ cửa sau. Sau một năm, Chiêm Hỉ biết bản thân mình muốn làm gì, điều này không thể trách được. Vì thế, Văn Cầm nhận đơn chuyển bộ phận của Chiêm Hỉ, cũng nhắc cô phỏng vấn vào cuối tháng 5, phải chuẩn bị thật tốt. Văn Cầm nói: "Phòng kế hoạch không dễ vào đâu, nhân sự luân chuyển cũng không ít, lương hậu hĩnh, tương đương với áp lực công việc tương đối cao, thường phải làm thêm giờ, phải chuẩn bị tâm lý nhé." Chiêm Hỉ thấy cô cũng không quá tức giận, càng tăng thêm lòng tin, cười đáp: "Dạ Em nhất định sẽ chuẩn bị tốt! Cảm ơn chị Văn." Cuộc sống và công việc gần đây khiến Chiêm Hỉ rất thoải mái, cô cảm thấy hầu như không cần phải lo lắng gì. Mỗi ngày tan tầm về, cô về nhà rồi đến 1504 ở bên Tiểu Ngư, ăn cơm của anh, sau đó cô sẽ rửa chén. Hai người sẽ ra ngoài tản bộ, trở về sẽ trò chuyện một chút, luyện tập thủ ngữ, chơi với mèo, 10h Chiêm Hỉ sẽ về nhà. Mèo thường rụng lông vào mùa xuân, Quà Tặng rụng rất nhiều, Lạc Tĩnh Ngữ thường dùng lược chuyên dụng để chải lông cho nó. Ngày nào anh cũng hút bụi quét tước phòng, rồi hút lông mèo còn sót trên quần áo. Lúc này Quà Tặng có thể ăn vặt, ngoài trừ đồ hộp, còn có bông lau, cá khô, các loại thịt vụn, đều là Lạc Tĩnh Ngữ mua. Ngày nào anh cũng ở nhà chăm Quà Tặng rất tốt, nó cũng thích dính lấy anh, tranh sủng với Chiêm Hỉ. Chỉ cần thấy Lạc Tĩnh Ngữ ngồi trên sofa, Quà Tặng sẽ bay đến ôm lấy đùi anh, chờ Chiêm Hỉ đến sẽ trừng cô nhe răng vươn vuốt. Trong nhà nuôi mèo, đôi lúc xúc phân mèo sẽ bị thương. Quà Tặng vốn rất ngoan, khi chơi với Lạc Tĩnh Ngữ sẽ thu móng lại, nhưng thỉnh thoảng sẽ cào trúng tay anh. Chiêm Hỉ tức giận, ôi cô rất yêu bàn tay của Tiểu Ngư, lúc tán gẫu luôn nắm lấy không buông, xen từng ngón tay vào bàn tay của anh, sau đó so sánh, haiz... khác biệt quá rõ ràng. Bàn tay bị thương khi làm Thược Dược đã khiến cô đau lòng muốn chết, thế mà còn bị mèo còn cào, Chiêm Hỉ tức giận ôm lấy Quà Tặng mắng. Lạc Tĩnh Ngữ cười run cả vai, trong cổ họng phát ra mấy tiếng không rõ, cứu Quà Tặng từ trong tay cô ra, khua tay nói thủ ngữ: [Anh không sao, không đau. Quà Tặng còn nhỏ, đừng mắng nó.] Chiêm Hỉ ngồi trên sofa nhìn một loạt động tác của anh. Thật thú vị, trước kia chúng đều vô nghĩa với cô, nhìn như ngôn ngữ ngoài hành tinh, nhưng hiện tại chúng lại biến thành những từ rõ ràng, tự động hiện lên trong đầu cô. Vào cuối tuần, bọn họ hiếm khi hẹn hò chính thức, Chiêm Hỉ có lớp học thủ ngữ vào chủ nhật, Lạc Tĩnh Ngữ cũng có rất nhiều đơn đặt hàng theo yêu cầu, phải hoàn thành với theo đúng chất lượng và số lượng. Chiêm Hỉ phải chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn, việc chuyển bộ phận không hề đơn giản, ngoài phỏng vấn còn có các bài kiểm tra viết. May mắn thay, bàn làm việc của Lạc Tĩnh Ngữ rất lớn. Cô ngồi ở bên đầu kia, hai người làm việc riêng của mình, không làm phiền lẫn nhau. Đôi khi Chiêm Hỉ cảm thấy quá yên tĩnh, liền mở những bản nhạc để nâng cao tinh thần, nhạc không lời, piano, hoặc những bản nhạc trữ tình, khi có hứng thú, cô cũng sẽ hát theo. Có một lần cô gào giai điệu roChiêm Kiệt 'n roll khiến Quà Tặng thiếu chút nữa đã rơi xuống nhà cây. Lạc Tĩnh Ngữ không thể nghe, chỉ lẳng lặng nhìn cô, xem cô lắc lư theo giai điệu, đôi lúc sẽ ca vài câu, đôi môi nhỏ đóng mở liên tục, vẻ mặt rất hạnh phúc. Lạc Tĩnh Ngữ cảm thấy một sự hạnh phúc tràn đầy. Chiêm Hỉ từng hỏi anh có hát được không, nhưng lại sợ anh không vui. Thật ra anh nghĩ rất thú vị, tại sao lại không hát được? Hắn nghe không được, chẳng lẽ Hoan Hoan phải từ bỏ sở thích nho nhỏ này sao? Anh nói Chiêm Hỉ đừng bận tâm về anh, đừng sợ nói sai, đừng sợ làm sau, anh không nhạy cảm đến thế. Ở nhà của anh, cô muốn làm gì cũng được, nhảy Disco cũng không sao. Chiêm Hỉ liền cười hỏi, cô có thể cắt tóc không? Lạc Tĩnh Ngữ nói được. Cô hỏi vậy thì cắt trọc thì sao? Anh rất hoang mang, nói cũng được, kiểu gì cũng sẽ mọc lại, nhưng vì sao cô muốn cắt trọc chứ? Con gái cắt trọc rất xấu. Chiêm Hỉ lại hỏi anh, cô có thể xăm mình không? Lạc Tĩnh Ngữ nói được, chỉ cần đừng ảnh hưởng đến công việc, có vài công ty có yêu cầu, có thành kiến với người xăm mình, có thể không coi trọng cô. Chiêm Hỉ hỏi cô có thể hút thuốc không? Lạc Tĩnh Ngữ cười, hỏi cô đang nghĩ gì thế, điều đó cũng không phải không thể, nhưng hút thuốc có hại cho sức khỏe và sẽ khiến răng bị ố vàng. Chiêm Hỉ nói rằng cô muốn học khiêu vũ, liệu cô có quá già không? Lạc Tĩnh Ngữ nói rằng không đâu, cô có thể học nó nếu muốn, không cần quan tâm tuổi tác, chỉ cần thích thôi. Đừng nói là khiêu vũ, cô muốn học chơi piano hay ca hát, anh đều ủng hộ. Họ thường trò chuyện rất ngây thơ, nói vô hạn vấn đề, dùng miệng, dùng ngôn ngữ ký hiệu và điện thoại để trò chuyện, tuy rất chậm, nhưng rất chân thành. Chiêm Hỉ biết rằng không có câu trả lời nào của Lạc Tĩnh Ngữ là cho có lệ, anh sẽ cẩn thận suy nghĩ về những suy nghĩ xa vời của cô, giúp cô phân tích và cuối cùng đưa ra ý kiến của mình. Cuối cùng, anh luôn nói: Em hãy tự quyết định. Em hãy tự quyết định — đối với Chiêm Hỉ, đây thực sự là lời nói cảm động nhất. Trong kỳ nghỉ lễ 1/5, Chiêm Kiệt và Chiêm Hỉ không về nhà, cùng một lý do - bận tăng ca. Trì Quý Lan tức giận, gọi điện mắng con trai con gái một lúc. Chiêm Hỉ nhớ chuyện Lạc Tĩnh Ngữ phải đi Thượng Hải một tháng rưỡi, thế nên cô liền mời mẹ đến Tiền Đường chơi mấy ngày. Khi đó thời tiết ôn hòa, phỏng vấn chuyển bộ phận cũng kết thúc, có thể cùng mẹ đi tham quan phong cảnh. Lúc này Trì Quý Lan mới nguôi ngoai cúp máy. Kết thúc kỳ nghỉ dài hạn, Lạc Tĩnh Ngữ đã hoàn thành tất cả đơn hàng mà Phương Húc đã nhận, bắt đầu chuẩn bị đến Thượng Hải. Từ Khanh Ngôn đến Nhật Bản vào tháng 2 để học hai tháng, sau khi trở về, bà sắp xếp thời gian tổ chức lớp học tùy theo trình độ của học viên, khóa đầu tiên là khóa học nâng cao của Lạc Tĩnh Ngữ. Chiêm Hỉ mới biết được sau khi trò chuyện với Lạc Tĩnh Ngữ, rằng ở Trung Quốc, chỉ có bốn người học cùng trình độ của anh trong giới hoa giả. Trình độ cao hơn cũng có, nhưng rất ít, Từ Khanh Ngôn cao hơn Lạc Tĩnh Ngữ 3 cấp, trình độ đó không có trong nước, ở Nhật Bản chỉ có mấy số lẻ. Cho dù ngành này không nổi tiếng và ít học viên đến đâu, Chiêm Hỉ cũng hiểu được, trình độ tạo hoa của Tiểu Ngư đã là hàng đầu ở Trung Quốc, và những người giỏi hơn anh ấy chỉ có vài người! Trình độ cực kỳ giỏi! Top10 đấy! Đó là Tiểu Ngư của cô — đại sư Lạc Tĩnh Ngữ tạo hoa! Đây là lần đầu tiên cô nhìn Lạc Tĩnh Ngữ thu dọn hành lý, anh không mang nhiều quần áo, dù sao thì cũng chỉ đi học, anh sẽ giặt giũ và thay đồ thường xuyên. Điều quan trọng nhất là phải mang theo đầy đủ các thiết bị, công cụ dập nóng, chứa đến hơn phân nửa vali. Chiêm Hỉ ngồi xổm bên vali của anh, vỗ lên cánh tay anh, hỏi câu mà cô luôn tò mò: "Tiểu Ngư, học phí khi anh đi bồi dưỡng là bao nhiêu?" Lạc Tĩnh Ngữ cũng đang ngồi xổm, sau khi đọc xong khẩu hình của cô, anh nở nụ cười hơn cả, dùng thủ ngữ nói: [Em đoán thử.] Lúc này, chữ "Đoán" này là từ vựng chính thống của thủ ngữ. Chiêm Hỉ trợn mắt đưa ngón trỏ: "Một vạn?" Cô cảm thấy dù học cái gì, học phí năm con số cũng đã rất cao rồi. Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu và ra hiệu: [Đoán lại.] Chiêm Hỉ nghiêm túc khua tay hỏi: [Dư hay thiếu?] Lạc Tĩnh Ngữ cau mày, khóe miệng nhếch lên, dáng vẻ bật cười giống người thường, ngón cái và ngón trỏ chụm lại, động đậy hai ngón một chút, ý là [Thiếu.] Chiêm Hỉ đưa ra hai ngón: "Hai vạn?" Lạc Tĩnh Ngữ lại lắc đầu: [Thiếu] Chiêm Hỉ trợn mắt hỏi: "Đừng nói ba vạn nhé?" Cô đã tăng hẳn một vạn đấy! Lạc Tĩnh Ngữ lại lắc đầu, nghĩ ngợi rồi đứng lên, anh lấy một tờ giấy trắng và cây bút, đặt trên sàn nhà tính toán cho Chiêm Hỉ xem. Lớn nhất là học phí, còn có tiền sách và tài liệu, tiền khách sạn, tiền cơm, các chi phí khác. Tính cho một tháng rưỡi, tổng cộng mất 10 vạn. Chiêm Hỉ ngây ngốc. "Mẹ ơi!" Cô sợ đến mức suýt nữa ngã mông xuống đất, Lạc Tĩnh Ngữ nắm lấy cánh tay mới ngồi vững được, cô nói lớn, "Đắt thế sao? Một năm tiền lương của em đấy." Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, cười nói thủ ngữ xác nhận: [Rất nhiều tiền.] Sau khi thu dọn đồ đạc, Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ ngồi trên sofa gõ điện thoại di động, cộng với thủ ngữ ngẫu nhiên, kể chi tiết chuyện học bồi dưỡng cho cô. Cấp thấp nhất, học phí khoảng hơn mấy nghìn, càng về sau càng khó, càng lên cao thì học phí càng đắt, đúng là cứ vọt lên một vạn làm tới. Nhưng thực sự có thể học được nhiều kỹ năng, mỗi lần đi đều sẽ thu hoạch được rất nhiều, dù ở kỹ thuật hay lý thuyết. Anh cảm thấy tiêu mấy vạn này rất đáng, tựa như mỗi năm được sạc điện thêm vậy. Lạc Tĩnh Ngữ không nói chuyện đã xảy ra trước đây cho Chiêm Hỉ, đó là một câu chuyện dài, anh sẽ kể cho cô bằng ngôn ngữ ký hiệu khi cô trở nên thành thạo hơn. Tốt nghiệp cao trung, anh muốn đến Thượng Hải học ngành dập nóng sơ cấp, đó là ước mơ đã nhiều năm, học phí cộng với các chi phí khác tổng cộng hơn 10.000 tệ, tương đương hai năm học phí đại học của Lạc Hiểu Mai. Diêm Nhã Quyên không đồng ý, vì Lạc Tĩnh Ngữ không thể biết mình có thể làm gì sau khi học, đó cũng chỉ là một nghề thủ công nhưng làm hoa giả mà sao học phí đắt thế? Sau đó, Lạc Hiểu Mai tốt nghiệp thực tập, lấy hết số tiền tiết kiệm được trong mấy năm để em trai mình đi học nghệ thuật. Sau khi đóng học phí, Diêm Nhã Quyên đã mắng cả hai chị em, Lạc Tĩnh Ngữ nói đây là tiền anh vay, nhất định sẽ trả lại, sau này, anh cũng đã trả lại. Mấy năm đó anh rất khó khăn, thủ công mỹ nghệ cần phòng làm việc, anh còn không có phòng trong nhà ba mẹ, lúc nào cũng ngủ trên một cái giường nhỏ trong phòng khách. Lúc đầu, anh thuê nhà với Trần Lượng, sau này Trần Lượng có bạn gái thì thuê một mình, một căn nhà 1 phòng ngủ 1 nhà vệ sinh, giá thuê 400, 500 một tháng, kê bàn làm việc lớn, giường ngủ chỉ rộng một mét. Anh làm ngày làm đêm, làm mọi thứ, để Trần Lượng bán ở chợ đêm, còn Mao Mao sẽ bán trên cửa hàng online, và giúp Từ Khanh Ngôn làm trang sức hoa giả, tự nuôi sống bản thân mình qua ngày. Anh vẫn tiết kiệm ngay cả khi đã có một ít tiền, bởi vì phí đào tạo hàng năm rất lớn, chỉ có thể tiết kiệm tiền ăn và quần áo. Một người đàn ông cao lớn như vậy, anh đã có lần sút còn 57kg, do chỉ ăn mì gói. Lúc đó anh còn rất hoang mang về tương lai, có khi ngồi ngẩn ngơ ở bàn làm việc, tay bị thương, đau nhức là chuyện thường, khi bôi thuốc thì anh mới cảm thấy mình có chút đáng thương. Anh tự hỏi có phải người bình thường sẽ không làm việc vất vả như anh, cuộc sống của họ có tràn ngập màu sắc không? Mọi người có rất nhiều lựa chọn chuyên ngành trong kỳ thi tuyển sinh đại học, còn các bạn khiếm thính thì chỉ có một số trường và một vài chuyên ngành, còn bị rất nhiều người trong nước cạnh tranh. Sau khi tốt nghiệp, họ không biết mình có thể tìm được một công việc hay không nữa. Năm đó, đứng trước hai lựa chọn, anh không đi học bồi dưỡng do thật sự không thể trả nổi học phí, nhưng anh vẫn chọn mua một căn hộ cao cấp. Thanh Tước môn ở vùng hẻo lánh, lúc đó giá nhà Tiền Đường còn thấp, khi Lạc Tĩnh Ngữ mua nhà, nghĩ rằng bản thân sẽ ở đây tới gì, ba mẹ già đi sẽ đón bọn họ đến ở cùng. Anh đã sống một mình nhiều năm, trong một thế giới im lặng, bận rộn rồi lại cô độc, mỗi năm anh sẽ thết đãi bản thân một lần, ra ngoài du lịch nghỉ dưỡng, hầu như lúc nào cũng đến nơi ngắm nhìn núi non sông hồ. Anh thích nhìn phong cảnh sau khi leo lên đỉnh núi, cảm thấy con người thật sự nhỏ bé so với thiên nhiên, nhìn về phía chân trời xa xăm, anh sẽ không còn lo lắng không biết có thể nghe thấy hay không. Anh cũng đã thử hét thật to trên đỉnh núi hoang vắng, nhìn mấy con chim giật mình toang toác, anh không biết mình đang hét ra tiếng gì và lớn đến thế nào, nhưng anh cảm thấy rất vui vẻ. Anh chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ gặp được một cô gái như Chiêm Hỉ, giống như một ngày mùa đông mây mù giăng kín đột nhiên sương mù tan biến, mặt trời rực rỡ tỏa sáng. Anh ấy không muốn nhớ lại những ngày tháng khó khăn đã qua, cảm thấy hiện tại đã rất tốt, anh có mục tiêu rõ ràng hơn cho tương lai rồi. Mỗi ngày thức dậy đều cảm thấy tràn đầy sức sống. Hoan Hoan cũng là người cố gắng vì ước mơ, anh thích nhìn cô chăm chỉ học tập, anh nghĩ cô nhất định sẽ thành công chuyển được bộ phận, cô giáo Trứng Gà thông minh hơn anh rất nhiều. Ngày Lạc Tĩnh Ngữ đi Thượng Hải, Chiêm Hỉ không tiễn anh, do cô phải đi làm. Cô chỉ tới 1504 vào buổi sáng cùng ăn điểm tâm với Lạc Tĩnh Ngữ. Hai người đã thương lượng xong, Quà Tặng vẫn ở tầng 15 như trước, Chiêm Hỉ cũng có thể ở phòng của khách nếu muốn, Lạc Tĩnh Ngữ dặn dò cô đừng quên quét lông mèo, nhờ cô chăm sóc hoa cỏ cho mình. Anh dán nhãn từng số trên bồn hoa, rồi viết tờ giấy hướng dẫn chăm sóc cho Chiêm Hỉ, có loại sẽ tưới một lần một tuần, có loại ba ngày tưới một lần, có loại cần bón phân, viết rất chi tiết cụ thể. Chiêm Hỉ hỏi: "Vậy trước kia khi anh đi học, ai giúp anh chăm hoa?" Lạc Tĩnh Ngữ cười nói thủ ngữ: [Chị gái, anh rể] Chiêm Hỉ đi làm, hai người ôm hôn một lúc, luyến tiếc không rời. Cuối cùng cũng phải chia cắt một tháng rưỡi, Lạc Tĩnh Ngữ nói chương trình học rất nhiều, không có thời gian nghỉ ngơi, vì thế phải ở khách sạn. Nếu thời gian nghỉ ngơi tăng lên, thì phải kéo dài thời gian học, mọi học viên đều chấp nhận không nghỉ ngơi, vùi đầu vào học. [Chờ anh về.] Lạc Tĩnh Ngữ khua tay làm thủ ngữ, [Thời gian sẽ rất nhanh] Vẻ mặt Chiêm Hỉ đưa đám, có chút gấp gáp nói: [Thời gian rất chậm!] Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô đầy bất lực, yết hầu động đậy, cúi đầu hôn cô. Sau khi hôn một cái thật sâu, anh nói thủ ngữ: [Chờ tin tốt của em.] Chiêm Hỉ nắm tay anh, làm động tác: [Được ạ!] Lạc Tĩnh Ngữ rời đi, Chiêm Hỉ trở lại với cuộc sống một mình, đi làm tan tầm, nghĩ về Tiểu Ngư trong lúc ăn, luyện thủ ngữ vào buổi tối, chăm sóc Quà Tặng và phải trò chuyện với Tiểu Ngư trên WeChat một lúc mới có thể vui vẻ đi ngủ. Cuối tuần, cô tụ họp với La Hân Nhiên và Triệu Tình Tình, kể về Lạc Tĩnh Ngữ. Triệu Tình Tình rất kinh ngạc, đơ một lúc mới nói: "À... Không sao không sao, chỉ muốn gặp mặt anh ta một chút thôi, tớ ổn!" Chiêm Hỉ cười không ngừng, hỏi: "Vậy tớ dẫn anh ấy đến tụ họp với các cậu, cậu có để ý không?" "Đương nhiên không rồi!" Triệu Tình Tình nói, "Hiện tại tớ cũng có bạn trai đấy! Chờ bạn trai cậu từ Thượng Hải về, chúng ta dẫn họ tới, sáu người cùng chơi, thế nào?" "Được chứ." La Hân Nhiên nói, "Thôi, chúng ta chụp ảnh chung gửi cho bạn cẩu độc thân nào, kích thích cậu ấy một chút." Ba cô gái thân mật kề sát nhau chụp chung tấm hình gửi cho Diêu Dĩnh, cô nàng tức giận hùng hùng hổ hổ trong nhóm lại khóc thút thít, tuyên bố muốn tuyệt giao với các cô. Nhưng cuộc sống của Chiêm Hỉ cũng không được coi là sóng yên gió lặng, cô cũng có chuyện phiền lòng. Sau khi Tiểu Ngư đi một tuần, cô nhận được cuộc gọi từ Tần Phỉ, giọng chị dâu rất bình tĩnh, nhưng Chiêm Hỉ vẫn cảm nhận được sự tức giận. Tần Phỉ nói: "Chiêm Hỉ, chị không muốn vướng vào gia đình bọn em nữa, phiền em nhắn cho Chiêm Kiệt nói 28 tháng 5 sáng 10h, chị chờ anh ta ở Cục Dân Chính. Bảo anh ta lăn đến đó để ly hôn, nếu không tới, chị sẽ nộp đơn tố ly hôn." Chiêm Hỉ: "Chị dâu..." "Em nghe chị nói trước." Tần Phỉ tiếp tục, "Chị đã dọn ra nửa tháng, uu đang ở cùng chị. Kinh tế của chị và anh của em rất rõ ràng, nhà và xe không phải của chị thì chị cũng không cần, tiền tiết kiệm thì đừng mất mặt mà tính toán với chị. Hiện tại vấn đề lớn nhất là uu, anh ta đòi con, chị cũng muốn, uu đã nói rõ sẽ ở cùng chị. Nhưng nếu khởi tố, hiện tại chị không có nhà, rất có thể Tòa sẽ phán uu ở với ba. Chị chỉ có một yêu cầu, anh ta muốn uu cũng được, anh có quyền nuôi con, trong đơn ly hôn phải nói rõ mỗi tháng chị phải chu cấp bao nhiêu, còn quyền được thăm hỏi. Còn những điều khác, anh ta đừng mong xài chiêu tăng ca, đi công tác, không có thời gian mà ném uu đến chỗ chị! Nếu được, thì xin anh ta hãy là người ba có trách nhiệm!" Chiêm Hỉ hiểu suy nghĩ của Tần Phỉ. Tần Phỉ: "Trái lại, uu về với chị cũng giống thế, chị có thể bảo đảm thời gian thăm hỏi và không để anh ta chăm giúp dù chỉ một giờ. Anh ta đồng ý, được, vậy để Tòa xử đi, xem uu về với ai! Chị nói được làm được, chị đã chắc chắn rồi! Đừng dùng con cái để uy hiếp tôi!" Chiêm Hỉ thấy Tần Phỉ thật đáng nể, rất muốn vỗ tay. Cuối cùng, Tần Phỉ nói: "Còn nữa, phiền em nói với mẹ một tiếng, bảo bà ấy đừng gọi cho chị và cả ba mẹ chị! Đừng hòng chạy đến công ty chị gây sự! Trong tay chị có khách hàng, không sợ bị đuổi việc, chị cũng có thể đổi công ty! Xin bà ấy đừng bức ép nữa, loại trẻ con lớn xác như con trai của bà, bản lĩnh không có mà cứ to mồm, vậy thì về làm con trai cưng đi! Để anh ta tìm cho bà một người con dâu ngoan ngoãn nghe lời chịu thương chịu khó, chị không muốn hầu hạ loại gia đình như thế nữa!" Chiêm Hỉ không biết mình có được tính trong gia đình đó không, không nói nên lời. Tần Phỉ "hừ" một tiếng, tắt máy. Chiêm Hỉ cực kỳ buồn phiền, cũng tức giận, Chiêm Kiệt hiển nhiên chưa xử lý tốt chuyện này, mẹ già còn không thèm nghe lời khuyên, lại đi chuốc thêm phiền phức, khiến Tần Phỉ càng tức giận, chuyện đã đến mức không thể cứu vãn rồi. Đáng thương nhất là Chiêm Khải Uy, Chiêm Hỉ biết nếu nhóc theo mẹ sẽ rất tốt, nhưng thế thì sau này cô sẽ ít được gặp cháu trai hơn. Cuối cùng Chiêm Hỉ không gọi cho Trì Quý Lan, mà là Chiêm Kiệt, nói hết những lời vừa rồi. Chiêm Kiệt nghe, không nói tiếng nào, Chiêm Hỉ cũng không dám an ủi anh hoặc nói điều khác, vội vàng cúp máy. Mấy ngày sau, Chiêm Hỉ đến dự phỏng vấn chuyển bộ phận. Cô trang điểm kỹ càng, mặc bộ váy công sở, buộc tóc đuôi ngựa, đứng trước gương nhìn bản thân, nắm tay giơ lên: "Cố lên cô Trứng Gà!" Lạc Tĩnh Ngữ gửi WeChat từ sáng sớm. [Cá Cực Lớn]: Hoan Hoan cố lên, cố lên, cố lên! (cổ vũ) [Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiến lên nào!!! (nắm tay) Đám người Viên Tư Thần đã sớm biết chuyện này, đều thông cảm như Văn Cầm, Chiêm Hỉ không phải từ chức, sau này mọi người vẫn là đồng nghiệp, trước khi cô phỏng vấn còn ầm ĩ chúc cô biểu hiện thật tốt, nếu thành công phải mời ăn cơm. Người xin chuyển đến phòng kế hoạch chỉ có hai người, một người khác ở bên phòng kinh doanh. Chiêm Hỉ đã cùng anh ta thi viết trước, có mấy câu cần phân tích kỹ về sản phẩm và hạng mục của công ty, một vài trường hợp thường gặp, Chiêm Hỉ đã nghiên cứu rất kỹ, khi nộp bài rất tự tin. Sau đó là một cuộc phỏng vấn, Chiêm Hỉ đã chuẩn bị đầy đủ, mọi câu hỏi đều trả lời nhanh gọn và nhấn mạnh phương hướng chuyên ngành của đại học, cô cũng có kinh nghiệm làm công việc kế hoạch trong thời gian thực tập, rất tự tin sẽ làm tốt. Vì là chuyển công tác nội bộ nên có kiểm tra PPT thuyết trình, mỗi người có mười phút, Chiêm Hỉ và đồng nghiệp kia hôm trước mới nhận được chủ đề. Cô nghiên cứu cả một buổi tối, luyện tập mấy lần, lúc này tràn ngập tự tin đi vào phòng họp, nhìn bốn giám khảo phỏng vấn, trong đó cũng có Văn Cầm. Chiêm Hỉ cầm lấy bút thông minh, bắt đầu thuyết trình. Lúc đầu cô hơi lo lắng, sau đó càng nói càng sâu sắc, trái tim trầm tĩnh. Cô vẫn còn trẻ nhưng Chiêm Hỉ đã chuẩn bị rất kỹ cho phần thể hiện hôm nay, cùng với ước mong chuyển đổi vị trí. "Đây là những gì tôi trình bày." Mười phút sau, Chiêm Hỉ mỉm cười, giọng nói êm dịu kết thúc thuyết trình, "Cảm ơn mọi người." Giám đốc kế hoạch vỗ tay đầu tiên, Văn Cầm nhìn cô hơi khó hiểu, Chiêm Hỉ thở nhẹ, không để ý đến sự kỳ lạ của Văn Cầm, kết thúc buổi thi. Trở về văn phòng, Viên Tư Thần hỏi: "Cảm giác thế nào?" Lúc này trái tim hẫng một nhịp, Chiêm Hỉ vỗ ngực trả lời: "Khá ổn, em thấy không tệ lắm." Viên Tư Thần vui vẻ: "Tiểu Chiêm của chúng ta sẽ được thăng chức tăng lương ngay ấy mà! Hôm sau có kết quả phải mời chị đi ăn đấy!" Chiêm Hỉ cười lớn: "Âm mưu lớn đó!" Hai ngày sau, Chiêm Hỉ trang điểm tỉ mỉ, tràn ngập mong chờ đến công ty. Buổi chiều, Văn Cầm gọi cô vào phòng, trước lúc đi, đám người Viên Tư Thần còn trưng bộ mặt hớn hở nhìn cô. Chiêm Hỉ rất hồi hộp, gần như chạy vào văn phòng của Văn Cầm. Cô ngồi xuống đối diện Văn Cầm, không ngờ được Văn Cầm lại nói: "Xin lỗi, Tiểu Chiêm, đơn xin chuyển bộ phận của em không được thông qua." Chiêm Hỉ bối rối, sét đánh ngang tai. Mặt cô trắng bệch, nhớ lại buổi phỏng vấn đó mình đã làm gì chưa tốt, não rối bời, dù có cố hồi tưởng vẫn không tìm được cuối cùng sơ suất ở đâu. Cô khó tin hỏi: "Giám đốc Văn, tại sao thế ạ? Có thể nói em biết lý do không? Em, em đã không làm tốt ở đâu?" Văn Cầm nhìn cô sâu sắc, đứng lên đóng cửa phòng, chặn mấy cô gái đang hóng chuyện trước cửa. Cô ngồi xuống, suy nghĩ một chút, nói: "Không đâu, Tiểu Chiêm, biểu hiện của em rất tốt, dù thi viết hay thuyết trình PPT. Mọi người đều tán dương, quản lý Lý bộ kế hoạch cũng rất thích. Chỉ là..." Văn Cầm rất khó xử, ậm ừ nửa ngày không biết nói thế nào, "Chị cũng không biết nên giải thích thế nào, thật ra cũng liên quan đến chị. Xin lỗi em, do mẹ của em đã gọi cho chị." Chiêm Hỉ ngẩn người, thiếu chút nữa đập bàn đứng lên. Văn Cầm tiếp tục: "Bác hỏi chị về công việc gần đây của em và cả về cuộc sống, mối quan hệ của em. Chị không biết cuộc sống riêng tư của em, nhưng chị đã nói với bác về việc em xin chuyển bộ phận. Chị thực sự xin lỗi, chị nghĩ rằng bác ấy đã biết." Chiêm Hỉ muốn sụp đổ, thật sự vào lúc này, cô đã sắp gục ngã rồi. Vẻ mặt Văn Cầm đầy vẻ hối lỗi: "Mẹ em... Sau Tết, mỗi tháng bác đều gọi điện cho chị một lần. Bà ấy là trưởng bối của chị. Chị đã nghĩ bà ấy lo lắng cho em một mình sống và làm việc, nên chị không nghĩ nhiều. Chị liên tục nói với bác rằng em đang làm rất tốt. Lần này, sau khi chị nói về việc chuyển đến bộ phận, không ngờ bà ấy lại phản ứng lớn đến như vậy." Nhìn khuôn mặt gần như tái nhợt của Chiêm Hỉ, Văn Cầm nói, "Bác hỏi phòng kế hoạch của chị là làm gì, chị liền nói và kể về vấn đề cường độ làm việc, chắc vất vả hơn làm ở HR. Tăng ca là chuyện thường tình, áp lực sẽ cao hơn, thu nhập thì đúng là nhiều hơn. Sau khi bà ấy nghe, chỉ nói với chị đừng bao giờ cho phép em chuyển đi, vì em phải thi công chức vào cuối năm. Bác nói rằng em đã bước vào giai đoạn phỏng vấn trong kỳ thi cấp tỉnh lần trước, kỳ thi lần sau có thể sẽ đậu, nếu chuyển đi sẽ không có thời gian ôn tập" Chiêm Hỉ tựa như con rối gỗ, ngơ ngác nhìn Văn Cầm. Văn Cầm thở dài: "Chị không đúng, thật xin lỗi, chị đã khuyên bà ấy, nói em rất muốn chuyển công việc khác, cũng đang ao ước vào được bộ phận kế hoạch và rất có năng lực, nhưng bà ấy không nghe. Bác nói con gái không nên làm việc với áp lực quá lớn, bà ấy... còn gọi điện cho bố của chị để chị bị mắng một trận. Em nói chị nên làm gì đây?" Chiêm Hỉ hỏi: "Giám đốc Văn, chị nhận được điện thoại của mẹ em khi nào thế? Tại sao không nói với em sớm hơn?" Văn Cầm nói: "Năm ngày trước." "Vậy tại sao chị không nói với em? Nghe suy nghĩ của em một chút chứ?" môi Chiêm Hỉ run rẩy, và dần dần, cơ thể cũng bắt đầu run lên, "Chị có biết em đã chuẩn bị bao nhiêu thời gian cho lần chuyển công việc này không? Em đã lên kế hoạch từ năm ngoái, đã đọc rất nhiều kế hoạch! Em cũng đã ghi chép rất nhiều! Em, em chuẩn bị trong mấy tháng cho cuộc phỏng vấn, bây giờ chị nói em biết, chỉ vì mẹ em gọi đến, thế là em bị loại? Tại sao chị không hỏi ý kiến của em? Mẹ không thể đại diện cho em được, em có chính kiến của riêng mình!" Cô sắp khóc, Văn Cầm không đành lòng an ủi: "Tiểu Chiêm, không phải em bị loại, không phải vẫn còn ở HR sao? Ở đây chúng ta cũng được thăng chức. Lần trước chị đã nói với em, rồi chị muốn đưa em đi đào tạo. Sau này chẳng phải em cần đi thi công chức sao, nếu đậu thì mẹ của em sẽ an tâm, ổn định hơn." Chiêm Hỉ vẫn còn giữ hy vọng: "Giám đốc Văn! Bây giờ còn cứu được không ạ? Chị đừng nghe mẹ em nói, chị hãy đi nói với giám đốc Lý đi ạ! Em rất muốn đến phòng kế hoạch, thật sự rất muốn! Đừng nghe lời mẹ em!" Văn Cầm cả giận: "Em ngứa mắt với HR hay sao? Chuyện này đã quyết định rồi, biểu hiện của đồng nghiệp khác cũng không tệ, chưa chắc xin sẽ được. Tuy người ta không chuẩn bị tốt bằng em, nhưng anh ta là nam, giám đốc Lý hình như thích nam hơn." Chiêm Hỉ thốt lên: "Còn kỳ thị giới tính nữa sao?" "Chị không phải là người ra quyết định!" Văn Cầm rất tức giận, "Em nổi nóng với chị làm gì? Em nên đi nói chuyện với mẹ đấy, thi công chức thì đi thi đi, đừng có cưỡi được lừa còn tìm ngựa! Xem công ty của chúng ta thành cái gì rồi?" Chiêm Hỉ chớp mắt, nhịn giọt nước mắt sắp rơi ra, đứng lên nói: "Giám đốc Văn, em xin nghỉ nửa ngày ạ." Văn Cầm phất tay: "Được rồi, em về nhà nghỉ ngơi một chút đi, điều chỉnh tâm trạng. Hãy nói chuyện với mẹ, người già là thế, chúng ta nhỏ hơn có thể nghe một chút." *** Chiêm Hỉ trốn trong cầu thang, ngồi trên bậc thang, bấm số của Trì Quý Lan. Điện thoại kết nối, Trì Quý Lan thân thiết gọi: "Hoan Hoan à." Chiêm Hỉ đi thẳng vào vấn đề: "Mẹ, dựa vào đâu mẹ bảo chị Văn Cầm không nhận đơn chuyển đi của con?" Trì Quý Lan hơi dừng lại: "Gì mà chuyển đi? Con nói gì thế Hoan Hoan?" Chiêm Hỉ lạnh lùng nói: "Mẹ đừng giả ngốc, chị Văn Cầm đã nói với con rồi." "Ừm, có phải chuyện đổi bộ phận không?" Trì Quý Lan cười lớn, "Hoan Hoan, mẹ muốn tốt cho con thôi, cuối năm con chắc chắn sẽ thi đậu công chức, làm ở chỗ chị Văn Cầm không tốt sao, nó có thể chăm sóc con, sao phải chuyển đi chứ? Nghe nói bên đó làm rất cực, thường xuyên tăng ca." "Dựa vào đâu mẹ xen vào công việc của con chứ!" Chiêm Hỉ nói lớn, "Đây là chuyện của con, để tự con quyết định! Con không sợ cực, con chấp nhận tăng ca! Con muốn làm phòng kế hoạch liên quan gì đến mẹ chứ? Mẹ tự lo cho bản thân trước đi, đừng lo chuyện của con nữa! Con đã lớn rồi, không thích mẹ hỏi chuyện đông chuyện tây! Con có cuộc sống của mình, ước mơ của mình, bạn bè của bản thân! Mẹ đừng như camera giám sát con! Tiểu học thì xem nhật ký của con, trung học thì lục cặp sách, lên đại học thì lục điện thoại! Hiện tại con đã 24 tuổi, còn muốn xem điện thoại của con! Mẹ có thể tôn trọng con một chút không? Đúng là con là con gái mẹ, nhưng cũng là người độc lập! Mẹ là mẹ của con, vậy có biết bây giờ con ghét mẹ đến nhường nào không? Mẹ khiến con nghĩ mẹ rất độc ác! Con không muốn bị mẹ quản nữa, con đã từng rất ngoan, đại học nào chuyên ngành nào cũng đã nghe theo mẹ! Lúc này con chỉ muốn làm điều mình thích, mà mẹ cũng phải xen vào! Con không phải là búp bê!" Sau khi nghe cô mắng, giọng Trì Quý Lan lạnh đi: "Hoan Hoan, con bị sao vậy? Sao con lại như thế này? Con ghét mẹ? Con nói mẹ độc ác à? Mẹ có làm hại con không? Mẹ quan tâm đến con. Mẹ đã nói rất rõ ràng Văn Cầm rằng con sắp thi công chức! Con thích hợp với một công việc ổn định, không thích hợp cứ hai ba ngày lại tăng ca, và con không giống như Tần Phỉ." Không biết khi nào, Chiêm Hỉ rơi lệ đầy mặt, run môi hỏi: "Tần Phỉ là người như thế nào? Tần Phỉ thì làm sao? Anh của con và Tần Phỉ sắp ly hôn rồi, mẹ đã hài lòng chưa? Tại sao mẹ lại thích quản nhiều chuyện của chúng con chứ? Tại sao bọn con phải nghe tất cả theo mẹ? Tại sao mẹ không bao giờ cảm thấy mình sai? Tại sao mẹ không hiểu những gì đến cùng con muốn thứ gì?" Giọng Trì Quý Lan đột nhiên cất cao: "Hoan Hoan! Con biết mình đang nói gì không? Mẹ là mẹ của con! Mẹ không quản thì ai quản đây? Con nghĩ hai mươi tư đã rất lớn rồi? Không biết gì hết! Không biết con đang tức giận chuyện gì nữa? Nói con biết, cuối năm... " "Con sẽ không bao giờ đi thi công chức nữa!" Chiêm Hỉ gào, "Mẹ muốn thì tự mình đi thi! Con đã nói sớm con không muốn làm công chức! Con có lý tưởng của riêng mình! Con có thể tự tìm việc làm! Con có thể tự nuôi sống bản thân! Con không muốn gả cho một người đàn ông trong biên chế! Mẹ thích thì tự mình gả đi! Con chán ghét mẹ!" Trì Quý Lan cũng hét lên: "Chiêm Hỉ! Con điên rồi sao? Con bị chó điên cắn à? Mẹ là vì muốn tốt cho con! Còn ai trên thế giới này quan tâm đến con hơn mẹ chứ?" "Không! Con không muốn loại quan tâm như thế! Con không thích lý do vì muốn tốt cho con! Rốt cuộc làm sao mẹ mới buông tha con đây? Con mệt lắm rồi, không muốn đấu trí đấu dũng với mẹ, xin mẹ hãy bỏ qua cho con đi, đừng quản con nữa, con..." Chiêm Hỉ gào khóc, bỗng nhìn thấy cửa an toàn mở ra, một bóng người đi vào. Cô không muốn bẽ mặt trước mặt đồng nghiệp, thấp giọng nói, "Không nói nữa, con cúp đây. Lần cuối cùng, từ nay về sau, mẹ đừng can thiệp vào cuộc sống của con. Nếu không con sẽ không về nhà nữa." Cúp máy, không khí an tĩnh, Chiêm Hỉ tựa như mất hết sức sống, đầu vai tựa lên tay vịn cầu thang. Cô cúi đầu, cắn môi, tay ôm lấy mắt, hy vọng đồng nghiệp đi vào nhìn thấy có thể đi nhanh. Nhưng cô không thể nhịn được, từng giọt nước mắt tuôn rơi. Cô rất buồn và thất vọng, còn thất vọng gấp ngàn lần hơn việc không trúng tuyển công chức, vì cô đã rất cố gắng để có được vị trí này, cô đã chuẩn bị đến mấy tháng trời, không đậu không phải vì năng lực mà vì mẹ của mình! Mẹ của cô, bà Trì Quý Lan, một bà lão gần sáu mươi tuổi, đã xóa sạch mọi nỗ lực của mình chỉ bằng một cú điện thoại, khiến cô cảm thấy mình giống như một chú hề, đã thua một cách triệt để. Bóng đèn trong cầu thang lờ mờ, góc khuất có thể khiến người ta có cảm giác an toàn, nhưng bây giờ do có một người, Chiêm Hỉ không khóc, cũng không bước đi, chỉ có thể ôm đầu gối cuộn người lại. Cô nén tiếng khóc thầm, trong lòng vừa tuyệt vọng, vừa có cảm giác xấu hổ vô cùng. Cô nghĩ mình nên làm gì đây? Đánh chết cũng không thi công chức, sẽ có bóng ma trong lòng, còn công việc HR này thì sao? Có muốn tiếp tục không? Năm sau có nên xin chuyển đi nữa không? Thật xấu hổ! Mọi người còn nghĩ rằng cô không khả năng mà còn vọng tưởng, có ý nghĩa sao? Lúc này Chiêm Hỉ nghe thấy một giọng đàn ông: "Tiểu Chiêm, là tôi, Lâm Nham." Chiêm Hỉ run rẩy, lấy tay lau nước mắt, nhìn anh xuyên qua mái tóc rối. Lâm Nham nhớ dáng vẻ của cô lúc phỏng vấn, cô gái trẻ trung xinh đẹp tràn đầy sức sống, đuôi ngựa thắt bím phía sau đung đưa, cả người tràn đầy sinh lực, nụ cười xán lạn như đóa Hướng Dương. Còn bây giờ? Cô là một bông hoa bị sương tàn phá, tóc tai rối bời, tàn tạ ngồi trền cầu thang, nước mắt đã nhòe đi lớp phấn, phấn mắt đen và lông mi đã chảy xuống, đôi môi đỏ tái nhợt, gương mặt cực kỳ thê thảm. Lâm Nham đốt một điếu thuốc, hỏi: "Là chuyện không thông qua chuyển bộ phận sao?" Chiêm Hỉ thút thít. Lâm Nham nói: "Đúng là áp lực bên phòng kế hoạch rất lớn, còn kiểm tra thành tích gắt gao hơn phòng kỹ thuật chúng tôi, ít khi tan làm đúng giờ." Chiêm Hỉ nghẹn ngào nói: "Vậy thì sao? Anh thấy tôi không làm được sao?" "Tôi không có ý đó." Lâm Nham tựa lên tường, hít một hơi, "Chẳng qua tôi thấy cô nên nhìn ở một góc độ khác, ở lại HR cũng có thể phát triển, còn học được nhiều thứ, còn được kiểm tra thăng chức, HR rất hợp với phụ nữ." "Anh cũng muốn chỉ đường cho tôi sao? Anh nghĩ anh là ai?" Chiêm Hỉ cả giận, "Mấy người đều kỳ thị phụ nữ? Cho rằng bọn tôi chỉ làm được công việc sáng 9h chiều 5h thôi sao? Chỉ cần ổn định! Chỉ cần gả cho một người đàn ông tốt? Chỉ cần làm một người mẹ hiền dâu thảo? Tôi nói anh biết, tôi không phải! Tôi không thích làm HR! Tôi ghét các người kỳ thị giới tính! Ghét các người can thiệp vào suy nghĩ và quyết định của tôi!" Cô tức điên, phủi mông đứng lên ra ngoài, Lâm Nham muốn kéo tay cô: "Tiểu Chiêm, bình tĩnh một chút." Chiêm Hỉ hất tay anh: "Đừng chạm vào tôi!" Lâm Nham không chạm vào, Chiêm Hỉ nhìn anh lạnh lẽo: "Tôi rất bình tĩnh, tự lo cho mình đi." Cô ôm gương mặt mèo về nhà, rửa mặt tháo trang sức, mệt mỏi bò lên giường đi ngủ, gửi cho Lạc Tĩnh Ngữ một tin. [Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, em đã thất bại, muốn được an tĩnh. Em sẽ không nhắn WeChat, đừng lo cho em. Tiếp đó, cô an tâm đi ngủ. Lúc cô tỉnh dậy đã là 6 giờ tối, sau khi ngủ dậy Chiêm Hỉ không muốn ăn chút nào, cô ở nhà buồn rầu nên một mình bước ra khỏi cửa. Cô đi bộ trên phố không mục đích, điện thoại di động của cô vẫn bị tắt tiếng, cô không muốn xem, không muốn nhận cuộc gọi và tin nhắn, và người duy nhất cô muốn gặp cũng không thể gặp được. Ngay cả khi call video cũng không thể nói, nên cô không nghĩ nữa. Chiêm Hỉ đi tới "Nghệ thuật gió thu", ngẩng đầu nhìn tầng 2, phòng múa đang sáng. Cô lên lầu, đi đến từng phòng học, cô Khâu đang dạy ở phòng số 3. Chiêm Hỉ đứng trước cửa nhìn hơn 20 phút, tan học, cô Khâu nhìn thấy cô, thở dốc chào: "Này Tiểu Chiêm! Đã lâu không gặp, sao hôm nay rảnh rỗi đến đây thế?" "Em muốn học khiêu vũ." Chiêm Hỉ đến trước mặt cô, "Hôm nay luôn, bây giờ nộp tiền được không?" Cô Khâu uống nước nhìn cô: "Thật hay giả đó?" Chiêm Hỉ nhìn bộ đồ trên người, giày thể thao và đồ vận động, đúng là có thể nhảy được, gật đầu nói: "Thật ạ, để em học lớp tiếp theo đi ạ. Em muốn học." Cô giáo Khâu cười nói: "Được rồi, không thu tiền tiết đầu, bọn cô cũng có khóa học trải nghiệm miễn phí mà." Sau đó, Chiêm Hỉ bắt đầu học street dance với sáu, bảy học sinh trong lớp. Cô chưa từng học street dance, không hiểu gì cả, nhảy lộn xộn và mất trật tự. Thật ra cô muốn trút giận, muốn nhảy đến kiệt sức, muốn đổ mồ hôi, muốn quên đi chuyện ban ngày. Cô căng người hết cỡ, nghiêm túc làm theo các động tác của cô Khâu, nhảy, rơi, xoay tròn, đá, hất tóc... Cô dùng sức quá nhiều! Cô không biết làm sao để thở đều, lúc nhảy lên rất tức ngực khó thở, hai mắt hoa đi, vội vàng chạy tới góc phòng, quỳ xuống đất ôm thùng rác nôn khan. Cô không ăn tối, tất cả những gì nôn ra đều là nước chua, tai ù đi, Chiêm Hỉ cảm thấy có người đang vỗ lưng và có người nói chuyện phiếm. Cô giáo Khâu đi đến giá đỡ để lấy áo khoác và điện thoại di động của Chiêm Hỉ, và nói: "Tiểu Chiêm, hãy gọi cho gia đình em đi, bảo họ đến đón em về hoặc đi đến bệnh viện. Sắc mặt của em tệ quá!" Chiêm Hỉ còn quỳ gối, tựa như không nghe thấy tiếng cô, ôm chặt thùng rác và gằn giọng, cuộc gọi video từ [Cá Cực Lớn]. Cô nhìn Chiêm Hỉ, nhận cuộc gọi, xuất hiện một gương mặt đàn ông đang nôn nóng, cô giáo Khâu nói: "Chào anh, tôi là bạn của Tiểu Chiêm, cô ấy đang ở chỗ tôi." Cô đưa camera đến gần Chiêm Hỉ vẫn còn đang nôn khan. Người đàn ông ngây ngốc, mở miệng lớn, trong cổ họng phát ra tiếng: "Oan Oan..." Cô giáo Khâu giật mình, theo bản năng muốn tắt đi, rồi nhìn đến người đàn ông đang quơ tay múa chân trên màn hình, hình như là... thủ ngữ? Cô nhớ hồi tháng 2 có một chàng trai câm điếc đứng ngoài cửa lúc Chiêm Hỉ nhảy, là anh ta sao? Lúc này, anh đã biến mất khỏi màn hình, hình ảnh rất rung lắc, giống như có người đang cầm điện thoại di động. Cô giáo Khâu không cúp máy, rất khó chịu khi nghe những giọng nói mơ hồ ở phía bên kia, nhưng cô cảm thấy bên kia muốn cho cô biết rằng anh vẫn còn đang ở đó, vì vậy xin đừng dập máy. Cô giáo Khâu kiên nhẫn chờ đợi. Khoảng một phút sau, khuôn mặt của một người đàn ông trung niên xuất hiện trong máy ảnh, anh ta hỏi: "Cô gái, cô là ai thế? Tiểu Chiêm có đi cùng cô không? Tiểu Ngư đang tìm cô ấy, vội sắp chết rồi." Cô Khâu nói ngay: "Tôi là bạn của Tiểu Chiêm, bây giờ cô ấy đang ở chỗ tôi." Ba Cố hỏi: "Ở đâu? Nói địa chỉ cho tôi." Cô giáo Khâu nói, ba Cố nói tiếp: "Ồ, cũng gần, cô bảo Tiểu Chiêm đừng đi, Tiểu Ngư sẽ đến tìm cô ấy. Cảm ơn cô." Chiêm Hỉ mơ màng, ôm lấy thùng rác như pháo cứu sinh, nhất quyết không buông tay. Tiếng nhạc lại vang lên, mọi người lại bắt đầu nhảy, cô cũng muốn nhảy nhưng không đủ sức để đứng dậy. Một số người còn đang giúp cô vỗ lưng, một số khác đang cho cô uống nước, uống được vài ngụm thì cô lại choáng váng, mới biết hẳn là cô không có gì để ăn, hạ đường huyết, thiếu ôxy do nhảy múa quá nhiều. Cô thất thần ngồi dưới đất trong góc, lưng dựa vào tường, trên tay cầm thùng rác nhìn học sinh nhảy múa. Sau khi qua hai lần, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập bên tai. Chiêm Hỉ quay đầu lại, chỉ cảm thấy một luồng gió thổi qua, có người tới gần cô, gần như quỳ xuống. Tựa như sợ hãi, anh đưa tay vuốt má cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, sự quan tâm lo lắng trong mắt anh không hề che giấu. Anh hơi hé miệng, thốt ra tiếng "oan oan", Chiêm Hỉ tựa như gặp anh trong mơ, đôi mắt cay xót, mếu miệng khóc lớn. Cô bỏ thùng rác nhào vào lòng anh, ôm anh thật chặt, khóc không thở được, cô gọi tên anh: "Tiểu Ngư, Tiểu Ngư, Tiểu Ngư... Em thất bại rồi, hức hức... Em thất bại! Em thất bại..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]