Tôi tự cảm thấy mình đúng thật là một con bé ngốc.
Tôi chẳng tài nào hiểu được những lời mẹ nói, không hiểu được sao mẹ khóc nhiều vậy, chẳng hiểu vì sao mẹ ghét tôi đến thế, sao không một lần nào cho tôi biết được cái ôm thơm nồng tình yêu như thế nào, không cho tôi lần nào được hiểu mẹ?
Cuộc gọi kể từ tháng thứ năm bố mẹ ly hôn, tôi vẫn còn như như in.
"Alo! Con còn sống tốt không?"
"Con chào mẹ, chắc chắn con còn sống tốt rồi,. Dù có thế nào, con mãi mãi vẫn sống mà."
"Ừ, tháng hai năm sau mẹ và chú sẽ kết hôn với nhau. Con muốn đến hay không là tùy."
"Con biết rồi, con sẽ đến mà, ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời người phụ nữ, hôm ấy mẹ phải thật xinh đẹp nhé!"
Sài Gòn tháng tám, trời ẩm ướt, đất thơm phảng lên mùi cỏ dại, mưa tí tách theo từng hạt cứ lăn dài lên ô cửa sổ đã mục gỗ.
Đám cưới hôm 03/02 nhiều năm về trước, có một ghế trống ở bên nhà gái, mãi mãi cũng sẽ chẳng được lấp đầy.
Tôi bây giờ không biết mình còn là cô bé ngốc không nữa?
Tôi cũng chẳng có tài cán gì nổi bật, không phải bác sĩ điều trị tâm lý hay nhà ngoại cảm, càng không phải vị bác sĩ tài ba có thể dò được tần sóng trái tim của cậu mà đọc lên chỉ số bất thường.
Cậu là một người nổi bật, dù bị ẩn giấu sau bao nhiêu lớp lá xanh ngọc bích vẫn có thể trở thành gam màu tươi đẹp mà hài hòa cùng cảnh vật. Cậu là một ánh sáng tia mặt trời chiếu rọi, có bao vệ tinh vây quanh không thể đếm được, tôi cũng biết rằng bầu trời cao rộng này lúc nào cũng có những góc khuất để ngôi sao nhỏ này trốn lủi.
Tôi và cậu vốn khác nhau, sao mà tôi hiểu được.
Tôi nhiều lúc muốn xâm nhập vào hệ thống não bộ của cậu, giống như học trò tinh nghịch muốn nhìn lén đáp án từ giáo viên vì bản thân thấy đề quá khó.
Áo của cậu rất thơm, không phải mùi bột giặt tẩy hay nước hoa ngào ngạt, chỉ là thấy thơm thôi, hay là mùi hương được cảm nhận từ tôi - một người yêu thầm nhỉ?
Quần áo thể dục này khá dài, tôi phải xắn hết cả lên, dù gì tôi với cậu ấy chắc cách nhau được gần cái đầu. Tay tôi chạm nhẹ lên phù hiệu trên áo, sờn nhẹ khiến đầu ngón tay như bị xao xuyến.
Trường THPT Sương Mai - Hải Minh - Lớp 11A1
Rất đẹp, trái tim tôi không ngừng rung lên.
Đến giờ tôi mới hiểu ra rằng. Cậu ấy rất đẹp trai, học rất giỏi, tính cách thân thiện, có nhiều người thích. Hải Minh cũng đã từng thích một người, không phải là tôi. Hải Minh cũng đang thích một người, đó là tôi.
Cậu ấy đã tỏ tình trong mái vòm xanh gợn trắng bên mấy tia sáng từ sóng biển hất lên. Cậu ấy đã ôm và nỉ non áp vào tai tôi mấy lời buồn cười mỗi khi buồn. Cậu giảng bài đến khi nào tôi hiểu cũng không thèm dừng. Cậu tránh việc tiêu cực và luôn giúp tôi vui vẻ. Cậu biết rõ tôi không thích thị phi mà không công khai việc này...
Nếu Hải Minh cứ nuông chiều mà hành động như vậy, Hạ An cũng chẳng thể nào chống cự nổi.
Hốc mũi cứ thể mà sụt sịt, đôi má đỏ ửng cũng phải chịu những giọt nước mắt lăn dài nóng hổi. Chỉ là xúc cảm nhất thời khi bị nhạy cảm, tôi cũng an ủi mình mà vào lớp.
"Ối giồi oi ghê nhỉ, em Phương tưởng làm giá lắm cuối cùng cũng phải đổ gục trước anh Minh thôi."
"Sự nghiêm khắc của em cũng nào đâu có ngờ/ Mọi nguyên tắc lập nên chỉ để anh phá vỡ/ Rốt cuộc là chẳng còn khả năng chống đỡ."
"Mày nghe tin gì chưa? Thằng Minh nó vừa từ chối nhỏ đó thẳng thừng xong đó, phũ phàng với con gái nhà người ta ghê."
Nghe mấy lời đó mà trong lòng tôi cứ ngứa ngáy, cảm giác dây mạch máu làm trái tim căng ra, làm nhức óc liên tục. Cứ bồn chồn sợ rằng sẽ déjà vu mà nhớ lại cảm giác buồn rầu của mình khi nhìn Hải Minh bên một ai khác nữa. Cho đến khi nghe việc cậu từ chối em ấy, tôi cũng không hiểu cảm xúc trong mình là gì.
"Đ* m*, yêu cái con c** nhà mày á. Tụi bay có điên không mà đi ship lung tung?" Hải Minh bước vào lớp, ngay phía sau tôi.
"Minh!" Tôi gọi khẽ, tiện thể kéo Hải Minh ra bên ngoài.
"Hửm?" Cậu ấy cúi người xuống, ghé tai sát vào để nghe tôi nói.
Tôi cảm thấy tâm trạng mình bây giờ khá rối bời, trong đầu tôi cứ kiểu như "nếu mình không giải quyết được vấn đề, thì hãy giải quyết người tạo ra vấn đề."
"Chiều nay tan học ra cổng trường nói chuyện nhé."
"Hông."
Nói xong, Hải Minh rảo bước vào lớp. Không thể không công nhận, cậu ấy rất biết cách làm người khác rung động.
=========
"Đi cà phê nhé."
"Ừ, nhưng tao có chỗ này."
Tan học tiết tư, tôi và Minh cùng nhau xuống bãi giữ xe, cậu ấy gạt chân chống lên, đẩy xe xuống lề đường. Hải Minh men theo con đường hẻm mà dẫn tôi đến một tiệm cà phê nhỏ núp hẻm, là một quán cà phê mèo. Trên đường, tay tôi cứ mất tự chủ mà chẳng biết nên dựa vào đâu để khỏi ngã.
"Ôm eo ấy, đừng có dọng vào chỗ đó như lần trước là được."
Đến nơi, tôi chưa kịp gạt chỗ để chân lên đã vô tình đụng phải bàn tay Minh hạ xuống kéo gạt lên. Sự quá đỗi dịu dàng này không biết có phải dành riêng cho mỗi tôi không nữa.
"Tao hỏi thật nha, với ai mày cũng cư xử vầy hả?" Tôi vòng tay lên eo và tựa đầu lên vai cậu.
"Ờm... mày ôm hơi sát..."
"Mày không thích à, hay chỉ thích em gái xinh đẹp nào làm vậy?"
Vì ngồi phía sau nên tôi cũng không biết dáng vẻ của Minh bây giờ như nào, chỉ cảm thấy hơi ấm từ vai và eo cậu ấy làm tim tôi rung lên, mong rằng cậu sẽ không nghe thấy nhịp đập này.
"Tí nữa đến mày muốn uống gì?" Minh lảng đi câu hỏi của tôi, nói với giọng điệu không mấy vui vẻ.
"Mày không trả lời câu hỏi của tao à?"
Minh dừng xe lại, tấp bên đầu hẻm rồi xuống xe trước. Cậu ấy nay cũng rất đẹp, tóc dài ra rồi.
Hải Minh kéo tôi lại gần, ôm bất ngờ mà gục xuống hõm vai tôi mà hít lấy hít để. Khiến cho cả mặt tôi nóng ran cả lên, hơi ấm cứ dồn dập làm tôi không thở được. Tôi cũng chẳng biết từ bao giờ, cậu ấy đã làm trái tim nhỏ bé này đã biết rung động, ươm mầm bao hi vọng mà không bỏ đi làm tôi lo sợ, luôn trao cho tôi - một kẻ không xứng đáng nhận tình yêu, quá nhiều cái ôm đầy ngọt ngào dễ khiến con người sa chân vào tham lam.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]