Trong lòng tôi ngứa ngáy không thôi. Ngứa ngáy khi ma sát ngón tay với nhau, với một bàn tay nhỏ với một bàn tay lớn. Ngứa ngáy khi chạm vào trái tim đang rung lên có thể nghe rõ được nhịp đập liên tục. Ngứa ngáy trong suy nghĩ có thể thích thầm cậu và mơ tưởng với tới được đám mây xa xa kia. Nhiều hơn nữa, ngứa ngáy khi suy cái cách cậu đang có người thương mà vẫn gieo hi vọng cho kẻ khác.
Tôi không muốn đổ lỗi cho bất kì ai về điều này, nhưng đôi lúc tự hỏi, từ bao giờ tôi đã thật sự hạnh phúc, thật sự đón nhận yêu thương và yêu bản thân, xem việc mình "được yêu" như một điều xứng đáng. Là từ lúc sinh đã vậy, hay là khi những lời dè bỉu, ám ảnh con trai đã mất của mẹ, là khi sự vô tâm và lạnh nhạt cố gắng tìm lại bản thân vui vẻ, tránh tiêu cực của bố mà lặn sau khi nhìn mặt tôi, là khi khói hương bảng lảng bên người anh trai đã mất mà lúc nào tôi cũng cay mắt. Hóa ra từ lúc sinh ra, tôi bị như thế cũng đáng như lời nhiều người ngoài nói, vết bầm, máu chảy tươm ra sao mà đau bằng bao lời người máu mủ ruột rà nói.
Tiêu cực khiến tôi trốn tránh cảm xúc, lạnh lùng và vô tình đến nỗi bố khi trở về nước còn không tin rằng mình có một cô con gái như vậy. Vẫn là thái độ không muốn tranh đấu hay hòa giải, dù biết cả bốn người trong gia đình đều có nỗi khổ riêng, nhưng vẫn để đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-voi-boi-giua-bien-ha/3572861/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.