"À, tao còn.. viết cái này ở trong tay này. Tao viết thử thôi, đừng có cười nha." Nói xong, Bảo đưa tay cho tôi coi thử, không thể tin bức thư nó viết dài tới nỗi chi chít mực đen trên lòng bàn tay nó đến cổ tay.
Tôi lật lòng bàn tay ra đọc thử nội dung, đọc tới đâu cười lộ hết mắc cài hàm trên tới đó.
"Mà bao giờ mày gỡ niềng vậy? Tao thấy mày niềng từ lớp 7 hay 8 gì đó đến giờ mà."
"A, đúng rồi, sau Tết ông nha sĩ nói tao sẽ gỡ niềng. Á á á." Tôi vừa vui sướng với nội dung bản nháp thư tình ngọt ngào, vừa hào hứng sắp được bái bai mấy cái mắc cài khó đeo đã làm tôi khổ sở trong nhiều năm vừa qua.
"Nhưng mà mày phải đeo hàm duy trì nữa mà."
"Ờ ha."
"Chiều nay mày rảnh không? Đi cà phê mèo với tao giúp tao viết thư nha."
"Hehe, chiều nay bận đi với anh trai cờ vua rồi, há há."
"Tối nhớ call cho tao biết buổi gặp hò hẹn của mày đó."
---------------
Tiết cuối buổi chiều lớp chúng tôi được nghỉ do các giáo viên chuẩn bị gì đó, tôi không quan tâm lắm, chỉ tập trung dựa tường đọc cuốn "Cây cam ngọt của tôi" mà từ tiết đầu đọc đến giờ. Cảm thấy đã mỏi mắt, tôi mới quay xuống nghe cả hội bạn đang nói chuyện gì.
Kẻ truy lùng mấy quán ăn, tiệm cà phê hay workshop nho nhỏ xinh xắn khắp Sài Gòn này chỉ có thể là con Huyền, lý do nó biết nhiều địa điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-voi-boi-giua-bien-ha/3572851/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.