Thời gian giống như sóng biển vỗ vào san hô, can đảm đến đâu cũng không để lại bất cứ dấu vết gì, giống như tối nay.
Hiếm khi không chạm vào điện thoại suốt mấy giờ liên tiếp, trong phòng học không mở cửa sổ vào ngày đông, chỉ để lại mùi thoang thoảng của trà xanh hoa lài.
Chờ Trần Tử Dạ lấy điện thoại di động trong balo ra, chỉ trong một giây đã đứng bật dậy từ chỗ ngồi.
Kiềm chế cảm giác không quan tâm số lượng tin nhắn chưa đọc, mà là nhiều tin nhắn dùng câu hỏi kết thúc.
"Xin lỗi, em có việc gấp, em phải đi trước."
Lúc chưa nói xong, Trần Tử Dạ tiện tay bỏ tất cả đồ vật vào trong balo, ánh mắt hoang mang rối loạn quét mắt bàn học, cô cũng không đoái hoài nhặt cây bút bi lăn xuống trong lúc hỗn loạn lên, "Quả thực ngại quá."
"Không sao, em đừng gấp." Dư Tiều đứng ở một bên vươn tay, nhưng không biết làm thế nào để giúp, kéo ghế ngồi cho cô để ngừa đụng phải trong lúc hỗn loạn, nhìn đồng hồ treo trên tường, "Trễ vậy rồi, anh và em đi cùng nhau, có thuận tiện không?"
Trong lòng Trần Tử Dạ sốt ruột, "Không sao, sẽ không có vấn đề gì cả..."
"Nếu không thì anh vẫn đi cùng em đi..."
"Thật không có chuyện cả, hôm nay cảm ơn anh, tuần tới lại theo anh đến xin chỉ bảo."
Mặc dù giọng điệu cố gắng hết sức bình tĩnh hơn, nhưng trên tay cô vẫn vội vàng dùng sức kéo dây đeo của balo rồi bước nhanh ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-vang-ao-phan/2853607/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.