Trong ấn tượng của Lâm Mộc Nhuận, Tư Bân là một người khá điềm tĩnh, trầm ổn và chín chắn, không tùy tiện bộc lộ vui buồn của mình, dường như hắn giỏi khống chế cảm xúc hơn hẳn bạn bè cùng trang lứa. Nhưng giờ phút này, lần đầu tiên Lâm Mộc Nhuận thấy được vẻ ghét bỏ không thèm che giấu trên gương mặt của Tư Bân. 
Mũi hắn rất cao, khuôn mặt mang nét đẹp của con lai, thường ngày mỗi khi hắn nhìn người khác hay vật gì đó với vẻ mặt thờ ơ, dù khiến người ta cảm thấy lạnh lùng khó gần nhưng vẫn coi là vô hại, giờ thì lại khác, Tư Bân hơi nheo mắt, bỏ hẳn biểu cảm luôn thường trực trên mặt, mang lại cảm giác áp bức khiến người ta ngột ngạt. 
Sự xuất hiện đột ngột của Tư Bân đương nhiên nằm ngoài dự liệu của Bối Phàm, gã nhìn thấy Tư Bân thì xấu hổ buông cánh tay đang giữ lấy khăn quàng của Lâm Mộc Nhuận xuống. 
"Tư Bân à, lâu không gặp nhỉ." Bối Phàm lùi về sau mấy bước, cố gắng điều chỉnh vẻ mặt của mình sao cho tự nhiên hơn. 
Không biết vì ảo giác hay do Bối Phàm làm gì mờ ám nên chột dạ, Lâm Mộc Nhuận cảm thấy ánh mắt gã vẫn luôn lảng tránh, dường như không dám nhìn thẳng Tư Bân. 
Có gì đó không đúng. 
Dù Tư Bân được coi như thủ lĩnh ngầm trong trường Số 1 và vòng bạn bè của hắn, nhưng chung quy hắn vẫn chỉ là một thiếu niên chưa bước chân ra ngoài xã hội. Bối Phàm thì khác, gã đã có công ăn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-truong-trung-hoc-deu-biet-ban-trai-toi/3351197/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.