Tiết thứ tư buổi chiều là âm nhạc, Lâm Mộc Nhuận và Lý Mộng Lai vừa bước vào phòng tập đã nghe thấy tiếng đọc thơ diễn cảm truyền đến từ cách vách, Lý Mộng Lai ngó qua rồi nói: "Là học sinh ở lớp 11-1."
"Người chắc chắn đến từ phương nam u sầu kia, kể cho tôi về ánh trăng nơi đó, ánh nắng nơi đó."
Lâm Mộc Nhuận nghe thấy giọng Tư Bân, cậu đứng bên cửa sổ nhìn vào trong.
Căn phòng này phải lớn hơn nhiều so với phòng tập bình thường, là địa bàn của học sinh nghệ thuật, trên bục giảng đặt một chiếc đàn dương cầm, bên dưới là ghế dựa, gió nam ấm áp thổi bay tấm rèm nhạt màu, khiến mùi hoa quế ngập khắp phòng.
Tư Bân mặc đồng phục xanh trắng đứng đưa lưng về phía cửa sổ, cúi đầu nhớ kỹ câu thơ trong kịch bản.
Ánh nắng chiều dịu dàng chiếu lên mái tóc của thiếu niên, hắn rũ mắt suy nghĩ, bóng đen mờ nhạt rung rinh dưới hàng mi.
Dư Văn Bác thấy Lâm Mộc Nhuận và Lý Mộng Lai đi qua liền cười cười vẫy tay chào bọn họ, sau đó chạy chậm đến bên Tư Bân thì thầm gì đó với hắn, Tư Bân quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Lâm Môc Nhuận.
Đôi đồng tử sẫm màu của Tư Bân bị ánh nắng chiếu vào, hóa thành một đốm sáng lấp lánh.
Lâm Mộc Nhuận gật đầu: "Ừ, cậu thì sao? Tập thế nào rồi?"
"Cũng tạm, từ phải học thuộc không nhiều lắm." Tư Bân đứng dậy.
Chuông vào tiết vang lên, bắt đầu có vài học sinh cần luyện văn nghệ vội vàng chạy đến tòa dạy nhạc.
"Bọn tôi đi trước nhé, gặp lại sau." Lâm Mộc Nhuận nói.
"Được." Tư Bân đáp.
Lâm Mộc Nhuận vừa quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt tò mò nghiên cứu của Lý Mộng Lai.
"Sao thế?" Cậu hỏi.
"Không có gì." Lý Mộng Lai lắc đầu, đi được vài bước, cô vẫn không nhịn được mà nói: "Tư Bân cậu ấy..."
"Ừm?" Lâm Mộc Nhuận dừng lại theo.
Nửa câu sau của Lý Mộng Lai còn chưa nói hết, cô đứng tại chỗ mấy lần muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào trầm mặc.
"Đi thôi." Sau một lúc lâu, Lý Mộng Lai xoay người đi tiếp, bộ dạng của cô hơi cứng ngắc, bước chân cũng rất nhanh, chớp mắt đã khuất sau hành lang.
Sau giờ tự học hôm nay, Lâm Mộc Nhuận xách đàn đi đến tiệm Tinh Nguyệt.
Tư Bân đã về rồi, đến quấy rầy thêm ở nhà hắn không được hay cho lắm.
Ông chủ tiệm đúng lúc vẫn chưa về nhà, thấy cậu đến luyện đàn liền đón tiếp rồi còn tán gẫu mấy câu.
"Tiết mục của cháu chuẩn bị thế nào rồi?" Ông chủ Viên cười hỏi.
"Khá tốt ạ." Lâm Mộc Nhuận đáp.
"Vậy là được rồi, lần trước chú còn bàn chuyện với cậu của cháu, cháu kéo violin tốt như vậy mà không đi đâu biểu diễn đúng là quá đáng tiếc." Ông chủ Viên buông quyển sách trên tay, bảo cậu ngồi xuống.
"Dạo gần đây chắc bận bịu lắm nhỉ?" Ông nói: "Vừa phải học tập, vừa phải chuẩn bị cho hội diễn văn nghệ, cuối tuần lại còn đến tiệm đàn dạy học sinh."
Ông chủ Viên cười nói: "Chú rất thích tính cách này của cháu, ít nói, luôn mang ý chí sẵn lòng làm việc."
Ông vừa nói vừa lấy thêm một chén nhỏ, tráng nước sôi rồi rót trà cho Lâm Mộc Nhuận: "Uống trà buổi tối có ảnh hưởng tới giấc ngủ không?"
"Không đâu." Lâm Mộc Nhuận nhận lấy: "Cảm ơn ạ."
Trà Thiết Quan Âm mới được thu hoạch trong năm này, mùi hương thơm nồng lên, một màu xanh lục nằm trong chén sứ trắng.
"Là thế này." Ông chủ Viên vòng vo một hồi, cuối cùng đi vào vấn đề chính.
"Vốn việc học hành bài tập của cấp 3 rất bận rộn, mới khai giảng không nên mời cháu đến dạy." Ông cũng rót cho mình một chén trà: "Nhưng cháu cũng biết mà, tiệm đàn chúng ta vẫn không tìm được giáo viên thích hợp, cho nên chỉ đành làm phiền cháu cuối tuần đến làm bán thời gian."
"Mấy hôm trước vừa hay có một vị giáo viên dạy violin đến nhận lời mời, người này có kinh nghiệm giảng dạy rất phong phú, lại có thời gian làm cả ngày cho nên..." Ông chủ nở nụ cười xin lỗi: "Sau này cháu có thể chuyên tâm học tập rồi, không cần phân tâm vì chuyện ở tiệm đàn nữa."
Vị trà dịu nhẹ hơi chan chát lan khắp đầu lưỡi, Lâm Mộc Nhuận buông chén, gật đầu nói: "Vâng ạ."
"Đương nhiên nếu sau này có cần gì, cháu lúc nào cũng có thể đến đây luyện đàn, tất cả bọn chú đều rất quý cháu." Thấy cậu đồng ý rồi, ông chủ Viên thẳng thắn: "Cuối tuần sẽ trả nốt tiền lương cho cháu nhé."
Lại hàn huyên thêm vài câu, lúc này ông chủ mới hài lòng đi về.
Sau khi lên tầng hai luyện tập như thường ngày, Lâm Mộc Nhuận về ký túc xá ngay trước giờ đóng cổng.
Trình Tùng cùng phòng đang cố thuộc lời bài hát, một câu thôi mà hết lên cao lại xuống thấp.
"Học bá về rồi à?" Trình Tùng thấy hộp đàn trong tay Lâm Mộc Nhuận, hỏi: "Cậu đi luyện đàn hả?"
"Ừ." Lâm Mộc Nhuận cất đàn vào tủ.
"Lớp tôi chia kịch bản, riêng tên quần chúng này phải hát hai câu tiếng Anh." Trình Tùng vò tóc: "Tôi hát dở lắm đúng không?"
Lâm Mộc Nhuận nghiêng đầu, tìm từ để nói: "Có thể dựa vào bài gốc luyện thêm mấy lần nữa là được."
"Được! Tôi vào nhà vệ sinh luyện nhé." Cậu ta cầm điện thoại vào nhà vệ sinh đóng cửa lại.
Lâm Mộc Nhuận mở điện thoại lên, phát hiện hơn nửa tiếng trước Tư Bân gửi tin nhắn WeChat cho mình.
Tư Bân hỏi: "Hôm nay có luyện đàn nữa không?"
Lâm Mộc Nhuận buông cặp xuống nhắn lại: "Không tới nữa, mấy ngày nay cảm ơn cậu."
"Được." Tin nhắn bên kia đến rất nhanh, nhưng sau một chữ "được" thì không có thêm gì nữa.
Trình Tùng ở trong nhà vệ sinh quỷ khóc sói gào, Lâm Mộc Nhuận đeo tai nghe rồi bắt đầu làm bài, thỉnh thoảng màn hình điện thoại sáng lên, cậu đều nhanh chóng ngẩng đầu nhìn tên người gửi tin nhắn.
"Trạng thái hôm nay của cậu không đúng lắm nhá học bá!" Trình Tùng hát hò xong còn tiện tắm rửa luôn, cả người ngấm đầy hơi nước "lạch cạch" đi ra.
"Bình thường cậu làm bài là không bao giờ ngó điện thoại, sao hôm nay lại bị nó hấp dẫn mãi thế?" Cậu ta hỏi.
Lâm Mộc Nhuận ngạc nhiên: "Tôi vẫn luôn xem điện thoại à?"
"Cũng không hẳn." Trình Tùng đáp: "Nhưng từ lúc tôi tắm xong đến khi sấy tóc, cậu đã nhìn điện thoại mấy lần rồi."
Nói xong, cậu ta làm vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ: "À! Tôi hiểu rồi, cậu đang tán gẫu cùng ai hả? Cho nên cứ chờ cô ấy hồi đáp!"
"Không đâu." Lâm Mộc Nhuận nói.
"Chậc..." Trình Tùng tặc lưỡi: "Vậy sao hôm nay cậu dễ phân tâm thế?"
Màn hình điện thoại lại sáng lên, Lâm Mộc Nhuận mở khóa, thấy là thứ tự tiết mục biểu diễn Lý Mộng Lai gửi tới. Trình Tùng dài cổ ngó qua nhìn rồi gãi đầu: "Ồ, mấy cậu đang thảo luận về buổi tổng duyệt ngày mai à? Tôi còn tưởng..."
"Tưởng gì?" Lâm Mộc Nhuận vừa nhắn lại vừa hỏi
"Tôi còn nghĩ cậu đang yêu đương." Trình Tùng nói.
Tay gõ chữ của Lâm Mộc Nhuận ngừng một chút: "Chờ tin nhắn là đang yêu à?"
"Cũng không đúng hoàn toàn..." Trình Tùng nghĩ rồi giải thích: "Nhưng cậu bắt đầu nhạy cảm với tên của ai đó, bắt đầu chờ cô ấy nhắn tin cho cậu, không phải là trong lòng đang ôm chờ mong sao?"
Ôm lòng chờ mong với Tư Bân?
Lâm Mộc Nhuận ngẩn cả người.
So với chờ mong, không bằng nói là thói quen, cậu đã quen với việc hầu như mỗi đêm Tư Bân đều ân cần thăm hỏi nhắn mấy câu vô nghĩa như "ngủ ngon, ngủ sớm nhé" các thứ, cũng quen với sự trợ giúp của Tư Bân dành cho mình, nhưng gần đây, số lần Tư Bân chủ động gửi tin nhắn rõ ràng là ngày càng ít.
Cậu mở khung trò chuyện với Tư Bân.
Một tuần trước, thỉnh thoảng Tư Bân còn gửi ảnh của Tiểu Bạch tới, chia sẻ quá trình lớn dần của nó, nhưng bây giờ hình như hắn đang trở nên trầm mặc ít nói.
Lâm Mộc Nhuận lướt xem mấy đoạn trò chuyện của hai người, cuối cùng dừng lại ở một chữ "được" lạnh băng.
Tư Bân hình như chưa bao giờ gửi tin nhắn nào chỉ có một chữ duy nhất cho cậu thì phải.
Nhìn qua có hơi lạnh lùng, cũng khiến Lâm Mộc Nhuận thấy không thoải mái.
Thấy cậu trầm tư, Trình Tùng cũng không nói thêm gì nữa, cậu ta ngáp một cái rồi bò lên trên giường: "Tôi lên nằm nghe nhạc một chút, cậu nhanh tắm rửa đi nhá học bá, ngày mai còn phải biểu diễn nữa, hôm nay đừng thức đêm."
"Ừm." Lâm Mộc Nhuận do dự một lát, cuối cùng vẫn buông điện thoại, tắt đèn bàn.
"Ngủ ngon nhé học bá."
Giọng Trình Tùng truyền đến từ trên đỉnh đầu.
"Ngủ ngon."
Lâm Mộc Nhuận nhìn thoáng qua điện thoại đặt trên mặt bàn, cảm thấy trạng thái của mình hơi quái lạ.
Vội vàng tắm rửa xong, cậu cũng không biết Trình Tùng đã ngủ chưa nên cầm chìa khóa ra ngoài phòng tắm công cộng để sấy tóc.
Bây giờ đã hơn mười một giờ, nhưng vì mai khối 11 sẽ trải qua buổi tổng duyệt văn nghệ quan trọng nên cả ký túc xá náo nhiệt cực kỳ, khi Lâm Mộc Nhuận đi ngang qua phòng 304 còn nghe thấy tiếng đàn guitar truyền ra từ bên trong.
Thanh niên đang dậy thì còn trong thời kỳ vỡ giọng cố hát một khúc tình ca, bị những người khác trong phòng giễu cợt ầm ĩ.
"Mày có chút tài năng đấy nha, định biểu diễn cho cô nào xem thế hả?"
Cậu trai kia nở nụ cười, tiện tay gẩy đàn một cái, hát: "Thế giới này rất nguy hiểm, chỉ có âm nhạc là an toàn nhất."
"Ô----" Nhóm bạn cùng phòng của cậu ta cười ầm lên: "Cứ giả vờ đi! Ai chẳng biết mày thích Lý Mộng Lai lớp 2 ban xã hội."
Lâm Mộc Nhuận về phòng ngủ, nhốt sự ồn ào và chuyện tình cảm mới nảy mầm kia đằng sau cánh cửa.
Cậu mở khóa điện thoại, thấy khung trò chuyện với Tư Bân vẫn dừng lại ở tin nhắn cũ.
Không ngoài dự đoán, Tư Bân chẳng nhắn thêm tin mới nào.
Cậu nhìn chằm chằm vào cái chữ "được" kia một lúc lâu, cuối cùng vẫn gõ chữ.
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Tư Bân gần như là trả lời ngay sau vài giây, chốc lát sau, tin nhắn tiếp theo lại nhảy ra: "Ngày mai phải biểu diễn rồi nên ngủ sớm chút đi, cố lên."
Cũng không biết vì sao, trái tim đang treo lơ lửng của Lâm Mộc Nhuận lúc này mới hạ xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]