Không đến một lát Du Đại lại ôm Tiểu Tấm Tắc trở về, Tiểu Tấm Tắc khóc tới mức khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên, hiện nay đang nhắm mắt rúc vào trong lòng hắn, không biết là khóc tới mức ngất xỉu hay là do khóc nhiều nên mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Hoàng Hậu đau lòng không chịu được, ôm tiểu tôn tử vỗ về nói: “Sao lại thế này? Vì sao lại ôm đã trở lại?”
Du Đại thần sắc rối rắm, trên trán đều là mồ hôi, ấp úng nói: “Muội phu hắn…… không thấy hắn……”
Du Bá Thiên từ ghế cao bước xuống : “Không thấy? Không thấy là có ý tứ gì! Là tự hắn đi , hay bị người bắt đi!”
Du Đại lắc đầu nói: “Con cũng không biết, người hầu phủ nói hắn căn bản chưa từng trở về, nhưng ngày đó chính con tự mình đưa hắn trở về, rõ ràng thấy hắn tiến vào hầu phủ……”
Nếu nói từ ngày Thời Hoài Kim trở về hầu phủ, đến bây giờ đã qua ba ngày, không thấy người trong suốt ba ngày, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Du Bá Thiên lại hỏi: “Vậy cái gì Khiêm, cái gì Nhượng đâu? Không phải bọn họ là hộ vệ Thiên Linh lưu lại sao?”
Du Đại nói: “Cũng không thấy bóng dáng, có thể bọn họ đi cùng muội phu……”
Cái gì gọi là có thể! Khuê nữ nhà mình yêu quý nam nhân như thế, nếu biết người mất tích không biết nàng sẽ làm gì, nếu tự hắn rời đi thì không sao, vạn nhất bị Lưu Tiếp bắt đi, vậy không phải sẽ hỏng hết đại sự sao! Nhưng trước mắt lại không thể rêu rao đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-trieu-van-vo-toan-uu-phien/649973/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.