Bụng bỗng nhiên trống không, Du Thiên Linh không thể nói đó là tiếng nhẹ nhàng thở ra hay là đau đớn, nàng liếc mắt nhìn oa oa máu me nhầy nhụa trong tay Thời Hoài Kim , hữu khí vô lực hỏi: “Nam hài hay nữ hài ?”
Thời Hoài Kim đang có chút không biết làm sao, không biết nên tắm rửa cho hài tử trước hay là bọc lên trước, nghe lời Du Thiên Linh nói hắn mới cúi đầu nhìn thoáng qua, trả lời nàng: “Là nam hài.” Thần sắc trên mặt còn có chút không rõ, giống như còn không chưa kịp thích ứng rằng mình có nhi tử.
Du Thiên Linh nghe xong thở dài: “Nhà ta quả nhiên không có mệnh nữ nhi, tuy nhiên nam hài cũng tốt, về sau có thể che chở muội muội, bất quá…… tại sao hắn không có thanh âm?”
Thời Hoài Kim bị Du Thiên Linh nhắc nhở mới nhớ tới phải làm gì, vội nâng hài tử đứng chổng ngược lên (ta edit y nguyên lời tác giả đấy),đánh vài cái lên mông hắn, lúc này hài tử mới lớn tiếng khóc , hai tay hai chân đều giãy dụa.
Bà đỡ bên ngoài nghe thấy tiếng khóc vội vàng đi vào trong phòng , chỉ huy Bích Hà lau người và đổi khăn trải giường mới cho Du Thiên Linh, bà tiếp nhận tiểu oa nhi trong lòng Thời Hoài Kim tắm rửa sau đó bọc kín lại, tán thưởng nói: “Tiểu điện hạ sinh thật tốt, mới vừa sinh ra đã có nhiều tóc đen như vậy , khuôn mặt nhỏ cũng mum múp thịt không hề nhăn nheo một chút nào, vừa nhìn chính là hài tử có phúc tướng.”
Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-trieu-van-vo-toan-uu-phien/649967/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.