Đại bộ phận các huyện thành ở Lục Châu đều bị thiên tai tàn phá nghiêm trọng, cho dù mặc xiêm y dày nặng đến cỡ nào cũng có thể cảm nhận được hàn ý thấm đến tận xương. Đi vào địa phận nơi này Thời Hoài Kim nhìn thấy có rất nhiều người bị đông chết một cách thảm thiết ở trên đường, xác người bị đông chết không phân hủy, vẫn còn duy trì nét mặt thảm thiết khi chết, biểu tình giãy giụa muốn sống nhưng không được, trong ánh mắt mở to là tuyệt vọng cùng bất lực, thật khiến người nhìn sợ hãi.
Thời Hoài Kim đã từng tưởng tượng ra thảm cảnh nơi này, nhưng lại không chấn động như chính mắt hắn nhìn thấy, chỉ liếc mắt một cái thôi hắn đã không thể đành lòng nhìn tiếp.
Ngay cả Dương thị lang thay chủ tử tới gom tiền nhìn thấy cảnh này cũng không đành lòng, lão nhân che chở tiểu hài tử lấy xiêm trên người mình che chắn cho tiểu hài tử, tráng niên nam nữ mặc xiêm y đơn bạc ôm nhau, , nhưng vẫn khó thoát khỏi cái chết.
Hắn không khỏi oán giận nói: “Người đông chết ở ven đường, tri châu Lục Châu đều mặc kệ sao?”
Tôn Toàn hít hít cái mũi, nói: “số người bị đông chết ở Lục Châu nhiều không đếm xuể, người sống đều không có chỗ an trí, huống chi những người chết đó đều là người nghèo.”
Người chết đều là người nghèo, còn những người thoáng có chút tiền tài đều dùng hết của cải để bảo toàn tính mạng, thiên tai trước mặt, nhân tính xói mòn, không còn chút thiện lương nào đáng nói.
Đám người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-trieu-van-vo-toan-uu-phien/649962/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.