Ngày xuất phát, Du Thiên Linh không đến đưa tiễn, Thời Hoài Kim quay đầu nhìn về phương hướng hoàng thành, tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy tường thành nguy nga, nhưng hắn biết phía sau hoàng thành chắc chắn có ánh mắt nàng đang nhìn chăm chú, hắn sờ bạch liên thêu trên bao tay, trong lòng yên ổn mà ấm áp.
Chung Lâm cưỡi ngựa đến bên cạnh hắn: “Hoài Kim, trời giá rét , huynh vẫn nên ngồi xe ngựa đi.”
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Cứu tế cấp bách, huống hồ trời giá rét lại ngồi bất động mới có thể lạnh hơn, cưỡi ngựa ngược lại sẽ ấm hơn.” Dứt lời hắn giương giọng nói, “Xuất phát!”
Đại quân cứu tế bắt đầu xuất phát, nhưng tốc độ cũng không tính là quá nhanh, rốt cuộc trời giá rét, đường lại trơn trượt, cho dù có chuẩn bị các biện pháp chống lạnh cho vó ngựa nhưng cũng không thể chạy nhanh như ngày bình thường được.
Chung Lâm bên cạnh Thời Hoài Kim, có chút oán trách nói: “Tức phụ huynh cũng thật là, biết rõ thân thể huynh không tốt, còn đem mấy việc khổ sai này giao cho huynh, sao nàng không phái con hát kia đi cứu tế? Ngày thường đủ các loại đề bạt, lúc này lại nhớ tới huynh……”
Thời Hoài Kim nghe vậy nghiêm túc nói: “Trời giáng tai hoạ, sinh tử tồn vong của bá tánh đang hết sức nguy nan, chúng ta đều là thần tử ăn bổng lộc của triều đình vì thế nhận trách nhiệm cứu tế là việc đương nhiên, sao lại coi đó là khổ sai? Bổng lộc ngày thường của chúng ta từ đâu mà đến, còn không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-trieu-van-vo-toan-uu-phien/649960/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.