Hiện nay thân mình Dung Tranh không thể thức đêm, không lâu sau liền ngủ rồi, Du Thiên Linh duỗi lưng có chút đau nhức đi ra ngoài, lại thấy ánh nến trong phòng ngủ của bọn họ vẫn chưa tắt.
“Phò mã chưa trở về sao?”
Hạ nhân hầu hạ trong viện trả lời: “Vẫn chưa.”
Du Thiên Linh nhíu mày, đã canh giờ này rồi còn không trở lại, chẳng lẽ hắn muốn thắp nến tâm sự suốt đêm cùng sư phụ sao? Cho dù là sư phụ, nhưng nam nữ khác biệt.
Du Thiên Linh cảm thấy chuyện này không ổn, nàng chuyển bước chân đi về phía sân viện mà quản gia sắp xếp cho Văn Bách Linh, mới vừa bước vào , liền nghe được thanh âm bất đắc dĩ của Thời Hoài Kim: “Sư phụ, đây là lần thứ hai người đi lại.”
Văn Bách Linh không nói lý : “Ngươi nói nhường ta ba lần, lần này mới là lần thứ hai , Ngươi gấp cái gì.”
Du Thiên Linh dừng bước chân, từ xa xa nàng đã trông thấy hai người kia ngồi đối diện nhau trong đình hóng gió, bên cạnh có người hầu đốt đèn thêm than, trông có vẻ không hề hiu quạnh. Cũng không biết có phải vì tránh tị hiềm nên hai người mới ngồi ở bên ngoài hay không, nhưng hiện nay trời lạnh, chơi cờ trong đình hóng gió tất nhiên cũng rất lạnh, trên người Văn Bách Linh khoác một chiếc áo choàng màu trắng, trên cổ quấn một chiếc khăn lông bạch hồ, khiến gương mặt chỉ bé bằng bàn tay kia lại càng nhỏ xinh.
Đây không phải là chiếc khăn lông bạch hồ nàng săn được trong lần đi săn thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-trieu-van-vo-toan-uu-phien/649942/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.