Dùng bữa, tắm gội, lau tóc, Thời Hoài Kim dùng hết một canh giờ, nhưng trong một canh giờ này hắn cũng không thấy Du Thiên Linh trở về, theo lý thuyết đã sớm có quân y đi trông người bệnh thay nàng, sao nàng còn tiếp tục lưu lại nơi đó không trở về?
Hắn đi đến trước bàn trang điểm, đeo chiếc lắc tay bằng răng nanh lên cổ tay, ngón tay vuốt ve nửa ngày, lấy một sợi dây cột tóc của Du Thiên Linh để vấn tóc, thời điểm hắn ngẩng đầu lên nhìn nam tử trong gương, rõ ràng là bản thân mình nhưng hắn lại có loại cảm giác xa lạ đã từng quen thuộc . Giữa mày tích tụ cảm xúc suy sụp cùng buồn bã vừa nhìn liền hiểu ngay, mặc dù từng bị cha mẹ ghét bỏ, hắn cũng không ủ rũ cụp đuôi như thế, tuy nhiên hiện giờ mới qua mấy ngày hắn lại biến thành bộ dáng này.
Kỳ thật hắn cũng không vĩ đại như vậy, thậm chí hiện tại hắn còn do dự có nên cứu Dung Tranh hay không, rốt cuộc hắn làm như vậy là đúng hay sai…… thậm chí hắn còn không biết sau khi Dung Tranh khỏi bệnh, Du Thiên Linh có thể thay đổi tâm ý hay không. Có lẽ hắn nên ích kỷ một chút, trừ bỏ hoàn toàn mối họa lớn trong lòng, nhưng nếu là như thế, hắn vĩnh viễn có một cái khúc mắc, trong thâm tâm hắn, hắn là bại tướng dưới tay Dung Tranh, mãi mãi không thể xoay người. Nhưng…… chỉ cần Dung Tranh còn tồn tại, hắn cũng có khả năng thua hoàn toàn.
Thời Hoài Kim lắc đầu, thôi nam tử hán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-trieu-van-vo-toan-uu-phien/649937/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.