Chương trước
Chương sau
Đôi phu thê mới vừa bước vào trong phủ không lâu, Phong Linh liền nhẹ nhàng tiến đến, hắn mặc một bộ bạch y, mặt trên dùng tơ vàng thêu hoa văn tinh xảo, mái tóc dùng một sợi dây vàng đơn giản buộc chặt lên, bên hông có treo một bội kiếm, nhìn như vậy có vài phần bộ dáng của hiệp khách giang hồ.

Vừa ứng phó xong người yêu cũ ở bên ngoài, về nhà tiểu hồ ly tinh đã theo sát lại đây, tâm trạng của Du Thiên Linh có chút mệt mỏi.
Nàng quay đầu nhìn phò mã trước mắt, Thời Hoài Kim giữ nguyên vẻ mặt không chút để ý, hiển nhiên là không muốn quản.
Phong Linh đi tới, săn sóc nói: “Phò mã công chúa, ta đã chuẩn bị canh giải rượu, sẽ cho người bưng tới ngay lập tức?”


Du Thiên Linh cười khanh khách nhìn về phía hắn: “Ngươi có tâm, tuy nhiên không cần, chúng ta cũng không uống rượu. Nhưng thật ra tại sao ngươi lại đeo bội kiếm, gần đây học võ sao?” Nói xong nàng đi vào bên trong.
Phong Linh đi bên cạnh nàng, sờ sờ bội kiếm bên hông: “Ta không có trăm công ngàn việc như công chúa và Phò mã, nhàn rỗi không có việc gì liền luyện kiếm một chút, công chúa điện hạ võ nghệ siêu quần, tuy rằng ta không đuổi kịp điện hạ, cũng tốt xấu học được chút võ nghệ phòng thân, nếu tương lai có thể may mắn giúp được công chúa, hoặc không kéo chân công chúa , cũng là một chuyện tốt.”

Lời này của hắn khó tránh khỏi khiến Du Thiên Linh và Thời Hoài Kim nhớ tới lần gặp nạn tại thu săn, lúc ấy Hạ Diệc Thầm cũng chọc vào chỗ đau của Thời Hoài Kim như vậy, thúc đẩy Thời Hoài Kim sinh ra tâm tư học võ.
Nhất thời sắc mặt Thời Hoài Kim liền không tốt, hắn hừ lạnh một tiếng, sải bước đi về hướng hậu viện.
Phong Linh thấy vậy thật sợ hãi, hỏi Du Thiên Linh : “Điện hạ, có phải ta nói sai cái gì hay không? Ta sẽ đi thỉnh tội cùng Phò mã ……”
Du Thiên Linh giữ chặt hắn lại, bày ra một bộ dáng phiền chán nói: “Đừng để ý đến hắn, bản lĩnh thì không có, nhưng tính tình thì rất lớn, sớm biết thế hôm nay ta đã mang ngươi ra ngoài, dẫn hắn đi hệt như đi cùng hũ nút, ngồi một bên không nói lời nào, so với đầu gỗ thì có gì khác nhau?”

Phong Linh vừa nghe thế thì trong lòng như muốn nở hoa, nhưng hắn vẫn dịu dàng khuyên nàng: “Điện hạ, dù sao Phò mã cũng là công tử hầu môn, tính tình khó tránh khỏi thanh lãnh một chút, không thích ứng được những trường hợp a dua nịnh hót cũng là chuyện bình thường, ngài không cần so đo cùng Phò mã, tức giận không tốt cho thân thể , nha?”

Du Thiên Linh vỗ vai hắn, tán thưởng nói: “Muốn loại công tử hầu môn này thì có tác dụng gì? ngoại trừ một gương mặt đẹp, cũng không thấy hắn có bản lĩnh gì.” Dứt lời nàng liếc mắt đánh giá Phong Linh một lượt, “Nói đến mới thấy ngươi không hề thua kém hắn một chút nào, ngược lại so với hắn ngươi còn hiểu chuyện hơn. Luyện kiếm như thế nào rồi? Có thuận buồm xuôi gió không?”

Đầu tiên Phong Linh thẹn thùng cười, sau đó lại có chút ủ rũ nói: “Không dối gạt điện hạ, ta thật sự không có thiên phú trong lĩnh vực này, vừa xem sách vừa luyện một ngày cũng không thấy có một chút tiến bộ.”
Du Thiên Linh lắc đầu nói: “Xem sách sao có thể luyện thành tài? Ngươi thiếu một vị sư phụ, lát nữa luyện tập thì cho ta nhìn một cái, ta chỉ điểm cho ngươi.”

Phong Linh vừa nghe thế thì vui mừng ra mặt: “Có điện hạ chỉ điểm, ta nhất định có thể tiến bộ thần tốc!”

Du Thiên Linh duỗi tay nâng cằm hắn, chớp mắt nói: “Thần tốc hay không còn phải xem căn cốt của ngươi trước đã.” Dứt lời bàn tay lại sờ soạng trên eo hắn vài cái.
Phong Linh mười sáu tuổi, mới được nếm thử chuyện cá nước thân mật, lại là chuyện của rất nhiều ngày trước rồi, Du Thiên Linh còn là nữ tử có bộ dáng xuất chúng, nàng vừa trêu chọc như vậy, hắn đương nhiên có chút chịu không nổi, thân mình dựa gần người nàng, sắc mặt đỏ lên nói: “Không bằng công chúa đi đến viện của ta, ta luyện tập thử cho công chúa xem.”
Du Thiên Linh cong môi cười: “Được thôi, tuy nhiên ta phải về chủ viện đổi xiêm y đã, ngươi về viện của mình trước đi, lát nữa ta sẽ qua .” Dứt lời còn sờ soạng trên mặt hắn một phen.

Mặc dù hiện tại Phong Linh muốn ở cạnh nàng, nhưng hắn cũng biết tính tình Du Thiên Linh không chấp nhận được người khác ngỗ nghịch chống đối nàng, nên hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Lại nói tiếp, dù sao người cũng đã câu dẫn tới rồi, không thiếu nửa khắc nhất thời này.
“ Vậy ta về trước chờ công chúa.” Dứt lời lưu luyến rời khỏi đây,hắn nhìn nàng với ánh mắt lưu luyến không rời, nhìn đến mức Du Thiên Linh cảm thấy ê răng. Ngươi nói, một đại nam nhân, tại sao lại dính dính nhão nhão (ẻo lả )như tiểu cô nương.

Du Thiên Linh cọ cọ tay vào vạt áo , thay đổi bước chân đi về hướng chủ viện, trong lòng cân nhắc biểu cảm mới vừa rồi của Thời Hoài Kim là giả bộ đi? Ai ngờ nàng vừa mới xoay người lại, đã thấy Thời Hoài Kim khoanh tay trước ngực đứng sau bức tường, thần sắc lạnh như băng trên mặt kia không hề giống như đang đóng kịch.
Nàng mở to hai mắt nói: “Huynh không trở về sao?” vừa rồi nàng đùa giỡn Phong Linh, hắn đều nhìn thấy rồi sao.

Thời Hoài Kim nghe vậy cong môi cười như không cười: “Đúng vậy, quan sát học tập một chút kỹ thuật diễn của điện hạ, kỹ thuật diễn của điện hạ đúng là xuất thần nhập hóa, thật sự giống như thật.”
Tính tình này của hắn thật đúng là càng lúc càng lớn, còn dám nói mấy lời châm chọc mỉa mai nàng?

Tuy nhiên Du Thiên Linh cảm thấy rất có ý tứ, nàng duỗi tay ấn hắn lên tường, một bàn tay tiến vào vạt áo hắn, người cũng dính lại gần, như có như không hôn lên cần cổ trắng ngần của hắn: “Huynh xem kỹ thuật diễn này của ta, có phải so với vừa rồi càng xuất thần nhập hóa hơn hay không?”
Thời Hoài Kim bị hơi thở ấm áp của nàng phả vào khiến lỗ tai đều nóng lên, chân tay có chút luống cuống nói: “Được rồi, đừng để cho trai lơ của nàng nhìn thấy lại ăn dấm.”

Du Thiên Linh thích hắn như vậy, nhe răng cắn cắn cần cổ hắn, thanh âm hàm hồ nói: “Ta phải nếm thử chén dấm này của huynh trước.” Vừa nói chuyện, nàng định kéo đai lưng hắn.
Thời Hoài Kim không muốn làm loại sự tình này ở bên ngoài, hơn nữa hiện nay Du Thiên Linh vừa gần gũi hắn, không biết tại sao hắn liền nhịn không được mà suy nghĩ có phải nàng cũng từng làm như vậy với Dung Tranh hay không, trong lòng cảm thấy bực bội, hắn đẩy nàng ra nói: “ Dấm của Dung đại nhân, điện hạ nếm thử rồi sao?” Nhưng sau khi lên tiếng xong Thời Hoài Kim liền hối hận, ảo não vì trong lúc nhất thời mình đã không khống chế được cảm xúc, nhất định phải khiến nàng khó chịu.

Quả nhiên, Du Thiên Linh vốn dĩ đang động tình , thần sắc ngay tức thì lạnh xuống, nhíu mày nói: “Nhắc tới hắn làm gì?” Dứt lời nàng xoay người sải bước đi về phía chủ viện.
Thời Hoài Kim nhìn bóng dáng nàng, trong lòng ảo não, lại có chút khó chịu nói không nên lời. Quả nhiên ở trong lòng nàng, vị trí của Dung Tranh không giống những người khác, hắn vừa nhắc đến tên người này nàng đã tức giận quay đầu rời đi. Hắn mím môi, nửa ngày sau mới đi theo.

Kỳ thật Du Thiên Linh đang chột dạ. Hạ Diệc Thầm và Phong Linh, nàng đều có thể thẳng thắn, dù sao thì nàng cũng không thích bọn họ, cái gì cũng chưa làm. Nhưng Dung Tranh thì không giống, đối với Dung Tranh nàng từng có tình cảm, thời điểm ở bên nhau cũng coi như có một khoảng thời gian ngọt ngào , thậm chí còn từng chung chăn gối, tuy nói không vượt quá giới hạn, nhưng ở bên nhau, mặc dù là trẻ tuổi ngây thơ, nhiều lúc cũng khó tránh khỏi việc không kiềm chế được bản tính, ôm hôn thân thiết gì đó.

Trước kia, Du Thiên Linh căn bản không thèm để ý đến chuyện này, nhưng hiện nay nàng lại có chút sợ Thời Hoài Kim sẽ bởi vì vậy mà có khúc mắc với nàng, nàng cũng không biết tại sao mình lại biến thành người sợ đầu sợ đuôi như vậy ……
Vào phòng, vẫn là Thời Hoài Kim đi lấy xiêm y để thay, hắn cũng cầm cho Du Thiên Linh một bộ, chỉ là thời điểm đưa qua hắn không nói gì, nhìn bộ dáng có vẻ vẫn chưa tiêu tan cơn giận.

Du Thiên Linh có chút sốt ruột, cũng không biết vào thời điểm này nên dỗ dành hắn như thế nào, nàng không lên tiếng tiếp nhận xiêm y đi thay . Chờ nàng thay xong, Thời Hoài Kim thuận tay rót chén nước đưa cho nàng, vẫn không nói gì.
Du Thiên Linh tiếp nhận chén trà nhấp một ngụm, quan sát thần sắc của hắn, liếm môi, nói: “Hôm nay ta không muốn đến chỗ Phong Linh , huynh nghĩ giúp ta một lý do thoái thác đi?”

Thời Hoài Kim nghe vậy buông chén trà xuống, việc nào ra việc đó nói: “Dù sao trốn tránh mãi cũng không được, cũng phải cho bên đó nếm thử chút ngon ngọt.”
Du Thiên Linh vừa nghe thế sắc mặt liền không tốt, chẳng lẽ hắn bởi vì cáu kỉnh, mà không màng tới chuyện nàng hy sinh nhan sắc?
Lúc này, Thời Hoài Kim đứng lên, kéo ngăn kéo bàn trang điểm lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ: “Đây là thuốc do ta điều chế, nàng tìm cơ hội cho hắn uống, không tới nửa nén hương dược liệu sẽ phát tác, đến lúc đó nàng có thể rút lui.”

Sắc mặt Du Thiên Linh thay đổi một lần nữa, tiếp nhận chiếc bình, nói: “Chờ dược liệu phát tác, ta sẽ trở về.”
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Không thể, nếu nàng trở về, người trong viện thấy được, Phong Linh sẽ biết mình bị lừa, cho nên nàng vẫn nên miễn cưỡng ở lại viện của hắn một đêm đi.”
Bắt nàng và một nam nhân trúng dược miễn cưỡng ở cùng một đêm? Hắn cũng thật yên tâm! Có phải trong lòng còn khúc mắc với nàng, cho nên đêm nay muốn đuổi nàng đến nơi khác ngủ hay không?

Hừ! Nàng không vui đâu! Du Thiên Linh nàng, mười tám năm oai phong một cõi, đã từng sợ ai? Hiện nay bởi vì hắn mà nàng sợ đầu sợ đuôi, chỉ vì một nam nhân mà không dám nhiều lời nói thêm mấy câu! Hắn còn không biết đủ?
“Ta đây đi .” Du Thiên Linh hừ hừ cầm bình dược rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.