Trên bàn bày biện các chai lọ rực rỡ muôn màu, Thời Hoài Kim xem qua từng cái, vừa ngửi, vừa vân vê, bộ dáng rất hứng thú: “Sao ngươi biết những thứ này?”
Bộ dáng của Phong Nhan so với Phong Linh thì nữ tính hơn một chút, nếu không phải hắn đang mặc nam trang, gương mặt đáng yêu kia thật đúng là khiến người khó ta phân biệt được nam nữ, hắn đáp: “Ba đời nhà tiểu nhân đều làm nghề điều chế hương liệu, từ nhỏ mưa dầm thấm đất nên có hiểu biết một chút.”
Thời Hoài Kim đi đến trước mặt hắn, đánh giá cách ăn mặc của hắn. Hiện nay Phong Linh đã thành công tử, ngày ngày mặc vàng đeo bạc, mà Phong Nhan là huynh đệ của hắn lại mặc xiêm y vải thô của nô bộc , hiển nhiên mối quan hệ giữa đôi huynh đệ này không quá thân thiết.
Thời Hoài Kim hỏi hắn: “Ngươi và Phong Linh là huynh đệ, vậy hắn cũng biết điều chế hương liệu?”
Phong Nhan lắc đầu nói: “Tiểu nhân và hắn cũng không phải huynh đệ ruột thịt, tên là chủ tử ban đầu ban cho.”
Thời Hoài Kim hỏi cái gì hắn liền đáp cái đó, một câu dư thừa cũng không nói.
“Ồ? là như vậy sao.” Thời Hoài Kim đi lên phía trước, cầm lấy một khối xà bông thơm trên bàn ngửi ngửi, “Đây là ngươi làm?”
Phong Nhan trả lời: “Đúng vậy.”
Thời Hoài Kim đi đến trước chậu nước , lấy xà bông rửa tay: “Hương vị tươi mát thanh nhã, không giống mấy mùi hương nồng đậm hoặc mùi lại ở bên ngoài hay bán, xem ra bản lĩnh điều chế hương liệu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-trieu-van-vo-toan-uu-phien/649916/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.