Nghe mưa trong rừng trúc nằm tại một tòa lâu gồm hai tầng, được thiết kế xây dựng bên trong rừng trúc, chỉ cần đặt chân vào đó là hương trúc thanh thanh đã nồng nàn nơi chóp mũi, đường đi quanh co yên tĩnh. Ở đây cũng chỉ đón tiếp khách quen, người không liên quan không thể tùy ý tiến vào, thích hợp với các văn nhân học đòi văn vẻ.
Du Thiên Linh đối với loại địa phương thanh nhã này cũng không cảm thấy hứng thú, nàng có chút không kiên nhẫn gõ gõ đầu ngón tay, nhìn Văn Tu Viễn pha trà phía đối diện.
“Có phải nam nhân các ngươi đều thích pha trà hay không? Thú vị sao?”
Văn Tu Viễn là người rất thu hút sự chú ý của người khác, có thể là vì muốn phù hợp với khung cảnh nơi đây, nên hắn mặc một thân trường bào màu xanh nhạt, khoác một chiếc áo khoác lụa mỏng thêu thanh trúc, mái tóc đen dài được ngọc quan buộc lại nửa mái đầu , lộ ra một gương mặt tuyệt sắc khuynh thành. Một tay hắn nâng ấm trà, tay kia giữ tay áo, tinh tế rót đầy một ly trà nhỏ, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng đẩy ly trà tới trước mặt Du Thiên Linh.
Giọng nói của hắn trầm thấp, mang theo một loại từ tính dễ nghe: “Pha trà là một loại tu hành, tâm trạng con người khác nhau thì trà pha ra sẽ có hương vị không giống nhau.” Hắn ngẩng đầu hỏi nàng, “Bên người công chúa có người thích pha trà sao?”
Trà đạo của Văn gia có thể nói là nổi tiếng thiên hạ, tổ tiên của hắn có không ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-trieu-van-vo-toan-uu-phien/649913/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.