Bên trong thư phòng.
Thời Hoài Kim cuộn tay áo rộng lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng muốt, ngón tay thon dài mang theo hơi nước, hơi hơi nghiêng người, nước trà liền xuôi dòng mà xuống, mùi thơm của trà lượn lờ trong không khí, sau làn hơi nước màu trắng là khuôn mặt tuấn mỹ điềm tĩnh, giống như một bức họa tinh xảo.
Hắn đem ly trà ngon đã được rót xong đặt trước mặt Hạ Diệc Thầm, tiện đà mỉm cười, ôn hòa nói: “Thỉnh dùng trà.”
Hạ Diệc Thầm chưa bao giờ thấy người nam nhân nào như vậy bên cạnh Du Thiên Linh, ôn nhu như nước, nội liễm hàm súc, còn có một gương mặt vô cùng tinh xảo, có khác gì nữ nhân? Đó là một kiểu người hoàn toàn bất đồng với hắn và Du Thiên Linh, Du Thiên Linh sao có thể ở trong một khoảng thời gian ngắn như vậy thật sự thích hắn, lại còn ủy khuất đem mình gả cho hắn?
Hạ Diệc Thầm đi thẳng vào vấn đề nói: “Những thứ ngươi muốn từ Du Thiên Linh, ta cũng có thể cho ngươi.”
Thời Hoài Kim nghe vậy lộ ra biểu tình khó hiểu: “Ta không hiểu ý tứ Lục gia.”
Hạ Diệc Thầm chắc chắn nói: “Ngươi hiểu, tình cảnh lúc trước của ngươi ta sẽ không nhiều lời,ngươi leo lên cây đại thụ là Thiên Linh đơn giản chỉ muốn mưu thế lộng quyền. Mà sở dĩ Thiên Linh gả cho ngươi, chỉ do nàng giận dỗi với ta thôi, ngươi muốn trông cậy vào nàng là điều không thể, không bằng cầu ta.”
Thời Hoài Kim nghe vậy hạ mặt mày xuống, lông mi dài và dày buông xuống một mảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-trieu-van-vo-toan-uu-phien/649892/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.