Hôm sau, Chung Lâm mang lễ vật tới cửa bái phỏng, nhìn thấy Du Thiên Linh thì có chút ngoài ý muốn: “Công chúa điện hạ cũng ở nhà sao.” Tại sao hắn lại nghe được tin nói công chúa hiếm khi quay về phủ Phò mã ?
Du Thiên Linh trừng mắt liếc hắn một cái: Ta không ở nơi này thì ở đâu? Ba chữ phủ Phò mã to đùng ngoài cổng ngươi không nhìn thấy sao? Nếu không có ta, Thời Hoài Kim sao được gọi là Phò mã?
Thời Hoài Kim hiển nhiên không nghĩ tới Du Thiên Linh và Chung Lâm cũng có quen biết: “Điện hạ cũng quen Chung Lâm sao?”
Du Thiên Linh xua tay nói: “Chỉ quen biết hời hợt thôi.” Dứt lời tự mình đi vào đại sảnh. Nếu không phải nàng sợ Chung Lâm kia mở miệng nói hươu nói vượn, tại sao nàng phải ra cửa nghênh đón hắn? Mặt mũi của hắn cũng lớn quá đi?
Hôm nay Du Thiên Linh trở về sớm, Thời Hoài Kim đã cảm thấy kỳ quái, bây giờ hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra nàng và Chung Lâm đã sớm quen biết, nhưng dường như quan hệ cũng không tốt lắm.
Thời Hoài Kim dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Chung Lâm.
Chung Lâm là người biết gì nói đấy: “Là thế này, ta đã từng cho công chúa mượn ngân lượng nhưng công chúa không trả……”
Du Thiên Linh tai thính, nghe xong cả giận nói: “Ngươi nói chuyện cho rõ ràng! Không phải mấy ngày hôm trước ta đã trả bạc lại cho ngươi rồi sao? Cả vốn lẫn lời một thỏi vàng!” Cư nhiên dám ở trước mặt nam nhân của nàng nói nàng thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-trieu-van-vo-toan-uu-phien/649885/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.