Huệ an hầu vừa tiến vào liền phát giác ra không đúng, trên mặt đất có một chén trà bị vỡ nát, vệt nước bắn khắp nơi. Du Thiên Linh ngồi trên ghế thái sư, khoanh tay trước ngực vẻ mặt lạnh lùng. Mà Khi Hoài Ân nằm ngửa thân mình ở trên giường, cúi đầu xuống, quần áo trên người lộn xộn, búi tóc cũng vương vãi, vế thương trên cánh tay còn đang chảy máu, thoạt nhìn hết sức chật vật.
Huệ An Hầu không dám đi lên phía trước nhìn thương thế của Khi Hoài Ân, ông thấp thỏm bất an nói: “Thần tham kiến công chúa điện hạ.”
Hầu phu nhân nhìn thấy bộ dáng Khi Hoài Ân, đau lòng không thôi, nhưng bà vẫn nhịn xuống không dám xúc động nhào qua mà tiến lên hành lễ nói: “Công chúa điện hạ vạn phúc.”
Du Thiên Linh cũng không liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hướng về phía Thời Hoài Kim đang muốn hành lễ nói: “Thời Hoài Kim, lăn sang bên kia ngồi đi!” Dứt lời cánh tay chỉ vào một chiếc ghế cách đó không xa, trong lòng lại mắng hắn: Thật đúng là tên hỗn trướng (theo mình hiểu nó là ngu muội không có chí khí) ! Bị ngay đệ đệ mình tính kế mà cũng không biết, đầu dùng để bài trí sao? Nhìn bộ dáng ốm đau bệnh tật này của hắn, là muốn tức chết lão tử sao?
Thời Hoài Kim nghe vậy sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía nàng. Gương mặt nàng lạnh lùng, trừng mắt nhìn hắn, lời nói tuy rằng khó nghe, nhưng lại vì hắn mà suy nghĩ. Trong lòng Thời Hoài Kim nhẹ nhàng thở ra, cũng không tạ ơn, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-trieu-van-vo-toan-uu-phien/258659/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.