Du Thiên Linh nhìn người trước mắt, càng nhìn càng vừa lòng, vẫn là khí hậu kinh thành dưỡng người, những nam tử thô lỗ ở Bắc Cương đó ngay cả đầu ngón tay của nhân gia cũng không so được.
Thời Hoài Kim đem chung trà trong tay buông xuống, năm ngón tay thon dài đặt trên đầu gối, nhìn về phía vẻ mặt hứng thú của Du Thiên Linh, ngữ khí cung kính nói: “Công chúa điện hạ.”
Du Thiên Linh nhìn hắn, ý cười dần dần thu lại, nhíu mày nói: “Ngươi không phải Khi Hoài Ân.” Ngữ khí đó có ba phần hoài nghi bảy phần khẳng định.
Thời Hoài Kim gật đầu, vẫn không tính toán dấu diếm: “Hồi bẩm điện hạ, ta tên là Hoài Kim, là đích trưởng tử của hầu phủ, Hoài Ân là đệ đệ đồng bào với ta.”
Du Thiên Linh vừa nghe thấy lời này lông mày nhăn càng ngày càng chặt. Nàng tới xem Phò mã, người hầu phủ lại cho bào huynh của Phò mã ra gặp nàng, mà huynh đệ hai người này là huynh đệ song sinh, lớn lên giống nhau như đúc……
Du Thiên Linh sắc mặt lạnh lùng, nói: “Khi Hoài Ân đâu?”
Thời Hoài Kim trả lời đúng sự thật: “Thời điểm công chúa tới, Hoài Ân đã rời phủ, ta thay thế hắn gặp mặt công chúa.”
Du Thiên Linh chỉ không biết cách làm một nữ tử quy củ thôi, không phải người ngốc, vừa nghe liền hiểu được, đứng dậy cười lạnh nói: “Thật là to gan, nếu hôm nay ta không tới, có phải ngày tổ chức hôn lễ ngươi sẽ giả mạo hắn để thế thân hay không?” ánh sáng hứng thú trên gương mặt nàng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-trieu-van-vo-toan-uu-phien/258650/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.