Sau tất cả những chuyện đã trải qua, tôi bỗng cảm thấy có một người đáng tin để dựa vào chính là điều may mắn nhất.
Kể từ khi bố mẹ mất, tôi cũng mất luôn cảm giác được bảo vệ, che chở. Tuy không muốn bản thân quá phụ thuộc vào người khác, nhưng thỉnh thoảng có được một vòng tay sẵn sàng ôm lấy và bảo vệ khiến tôi muốn được một lần buông xuôi, trút bỏ hết mọi gánh nặng để được sống một cách thoải mái.
Dù mục đích cuối cùng của Đình Phong là gì đi chăng nữa, tôi vẫn cảm thấy vô cùng biết ơn nó.
Chăm chú nhìn chàng trai đang miệt mài giải toán bên cạnh, tôi bỗng cảm thấy vẻ đẹp này thật khiến người khác rung động. Trước đây, tôi chỉ thấy nó ngoại hình của nó khá được, nhưng lại không để ý rằng từng đường nét trên khuôn mặt đó lại tinh tế đến mức này, khiến tôi không kiềm chế được mà thốt lên:
"Đẹp quá!"
"Cái gì đẹp?"
Phong lập tức gấp quyển vở lại, ánh mắt đầy sự mong đợi nhìn tôi.
"Cậu đẹp."
Tình cách của tôi là như thế, chẳng thích tỏ ra ngây thơ hay ngại ngùng trước mặt bất kỳ chàng trai nào. Nếu Phong đã muốn nghe câu trả lời đó, vậy thì tôi sẽ chiều theo ý nó.
"Láo Xinh, dạo này cậu biết điều hơn rồi đấy."
"À, có một chuyện tớ muốn nói với cậu."
Đình Phong lơ đãng nhìn đi chỗ khác, giống như nó biết rất rõ tôi sẽ nói gì tiếp theo: "Chuyện gì?"
"Tại sao cậu lại chọn cách bảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-tren-troi/3601378/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.