Chương trước
Chương sau
Vì có kết giới ngăn cách nên người ở đại điện Ngọc Quỳnh Phong đều không chú ý tới động tĩnh ban đầu do Bạch Vân Mạc gây ra. Cho đến khi xuất hiện tiếng sét rất lớn, tinh bàn bị Kỳ Linh áp chế một lần nữa cảm ứng được khí tức của Thiên Đạo, cứ thế cố giãy dụa để rơi xuống đất.
Kỳ Linh khom người nhặt tinh bàn lên, chờ Tạ Dịch triệt bỏ kết giới đi mới nhận ra bây giờ đã là chiều tà, hắn thấp giọng, "Một lần còn có thể là ngoài ý muốn, tiếng sét mới vừa rồi không phải là vô tình."
"Trọng Uyên đã không sao, lần này chẳng lẽ là vì Thanh Giác?" Tạ tông chủ đi ra ngoài, thả thần thức bao phủ hết Ngọc Quỳnh Phong, sau đó mới tiếp tục cảm ứng đến nơi khác.
Trọng Uyên và Ân Minh Chúc ở Ngọc Quỳnh Phong, Yêu Vương và Quỷ Vương ở Nam Hoa Phong, Thanh Giác ở một mình trong phòng... Đây là đang khóc sao?
Tạ Dịch mở mắt ra, gọi Ma Tôn và Kiếm Tôn còn đang bần thần đứng ở sườn núi tới, thấy hai người cũng không có tinh thần gì nên hỏi thẳng, "Thanh Giác làm sao vậy?"
Ân Minh Chúc rủ mắt im lặng, sư tôn đã không chịu tới gần hắn, loại chuyện này nói ra từ miệng đầu sỏ gây tội càng gây tổn thương nặng nề hơn. Nếu có thể trở lại thời điểm huyết mạch thức tỉnh thật tốt quá, lúc ấy hắn sẽ dứt khoát phản bội sư môn rồi đến Ma giới tự sinh tự diệt, còn hơn là để sư tôn chịu đựng nhiều nỗi khổ như vậy.
"Bạch Tố Tố xuất hiện ở Ngọc Quỳnh Phong, bị Yêu Vương bắt gian khi đang lăn lộn với đệ tử nội môn." Diệp Trọng Uyên bước tới, nói hết một loạt chuyện vừa rồi, cố ý lướt sơ qua đoạn Bạch Tố Tố mắng nhiếc, hồ ngôn loạn ngữ không cần phải nói khiến các sư huynh thấy bẩn tai.
Mối quan hệ của hắn và tiểu sư đệ thực sự trong sạch, hiện tại không vượt qua tình huynh đệ, tương lai vẫn như vậy. Bạch Tố Tố không biết xấu hổ, lại dám hắt nước bẩn lên Thanh Giác, bị sét đánh chết đúng là quá nhẹ nhàng.
Chân mày Tạ Dịch càng nhíu chặt, sau khi nghe xong mới hỏi lại, "Bạch Tố Tố mắng cái gì? Tại sao Thanh Giác phải trốn trong phòng khóc?"
Khi còn tại thế, sư tôn quan tâm nhất là Thanh Giác, nếu bây giờ có thể phân thần giúp Trọng Uyên thoát khỏi tâm ma, tất nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Thanh Giác bị ức hiếp, có thể khiến sư tôn phải thẳng tay giải quyết như thế, hẳn phải rất quá đáng.
Nếu như Bạch Tố Tố không quá trớn, Thanh Giác cũng sẽ không tìm chỗ khóc.
Ân Minh Chúc nghe sư tôn của mình bây giờ đang khóc thầm càng khó chịu, chỉ có thể siết chặt nắm tay đứng bên cạnh, lòng bàn tay mơ hồ thấy vết máu.
Những người khác thấy phản ứng của hắn liền hiểu rằng hắn có liên quan đến chuyện này. Mà có thể để Cố Thanh Giác phản ứng gắt như vậy, lại dính dáng tới Ân Minh Chúc, vậy cũng chỉ có...
Diệp Trọng Uyên căng cứng người, chần chừ ấp úng nói ra mấy câu "dụ dỗ đàn ông" "ai cũng có thể đè", còn những lời bôi nhọ mối quan hệ của hắn và Cố Thanh Giác, hắn thật sự không nói ra được.
Câu tiếp theo cũng không cần nói nữa, khi Tạ Dịch và Vân Thính Lan nghe được bốn chữ "dụ dỗ đàn ông" cũng đã nổi cơn thịnh nộ, nghe đến câu sau càng hận không thể cho Bạch Tố Tố sống lại rồi tiếp tục nghiền thành tro.
Kỳ Linh lạnh nhạt nhìn Ân Minh Chúc vẫn đang im lặng, bèn quay lại đề nghị với Tạ Dịch chuyện đã bàn lúc trước, "Tạ tông chủ, Thanh Giác ở Huyền Thiên Tông sẽ không tốt cho tinh thần, cho y theo ta đến Thiên Cơ Các chơi mấy ngày, có ổn không?"
Tạ Dịch vốn không muốn để Cố Thanh Giác rời khỏi Huyền Thiên Tông, nhưng với tình huống bây giờ, bắt y ở lại càng không dễ. Nếu Thanh Giác ra ngoài giải sầu, tâm tình tốt lên thì hắn cũng sẽ không từ chối, "Vậy hỏi ý Thanh Giác trước đi."
Ân Minh Chúc chợt ngẩng đầu, hắn định kêu Tạ tông chủ từ chối đi nhưng lúc mở miệng mới nhận ra mình không có quyền làm thế, thậm chí ngay cả tư cách lên tiếng cũng không có, dẫu sao Cố Thanh Giác thành ra như bây giờ, lỗi phần lớn là ở hắn.
*
Lúc này, tiểu sư đệ đáng thương phải trốn đi khóc thầm đang cùng hệ thống lạc quan mơ đến cuộc sống tốt đẹp sau khi sống sót thoát khỏi tay của sư tôn, nào là tiền bồi thường, nào là tiền thưởng, cái nào cũng là tiền hết.
Không có gì khiến tâm trạng vui vẻ hơn là số dư tài khoản dư thêm vài số 0, nếu có thì hẳn là thêm rất nhiều số 0.
Cố chibi hưng phấn chạy tới chạy lui trong thức hải, sợ hãi khi vừa về phòng đã mất sạch không còn một mống. Hệ thống bất đắc dĩ nhìn ký chủ dễ gạt đến kì lạ, nó lắc đầu thở dài, đi đếm xem tiền thưởng trong lệnh truy nã có bao nhiêu số 0.
Tiền thưởng truy nã còn nhiều hơn bọn họ cắm đầu cắm cổ làm nhiệm vụ, lại không cần lo bị tổng bộ lấy lý do "tiền phi pháp" để sung vào công quỹ. Nếu như còn có thể đi làm nhiệm vụ ở thế giới khác, rồi lại gặp một "Bạch Tố Tố", vậy là mấy đời sau có thể ăn sung mặc sướng rồi.
Hệ thống vừa chê ký chủ thật dễ lừa vừa âm thầm xoa tay liên tục, chờ tới khi cốt truyện đầu tiên được đánh giá đã hoàn thành, Cố chibi cũng không còn sức nháo, 【 Nhóc con, tam sư huynh không còn gặp nguy hiểm nữa rồi!】
【 Hả hả? Ghê vậy sao?】 Cố Thanh Giác nằm đừ trên đất lập tức vui vẻ, bò như sâu róm đến cạnh hệ thống, 【 Đâu cho ta xem nào.】
Kể từ khi biết sư tôn nhà mình trở thành lão đại trên trời, y đã chắc chắn cho dù mất đi nữ chính thì thế giới này cũng sẽ không làm sao, nếu như cô ta có ảnh hưởng lớn như vậy thì sư tôn cũng không thẳng tay nghiền thành tro.
Không đúng, nếu nữ chính là nền tảng để nơi này ổn định thì thế giới đã xảy ra khác thường ngay khi Bạch Tố Tố thay thế nữ chính. Cô ta có thể tung tăng ở đây nhiều năm đến vậy, có thể thấy nữ chính có hay không cũng không ảnh hưởng mấy.
Hệ thống thoải mái cho ký chủ xem cốt truyện đầu đã được đánh dấu hoàn thành, nhưng ngay sau đó, cốt truyện thứ hai lập tức xuất hiện khiến nụ cười của nó trở nên cứng ngắc.
Ta @#¥%&#¥%&*()#¥&*
Cái- Cái lùm mía!!!
Tổng bộ rác rưởi không có nhân tính!
Ai không biết còn tưởng các người vội chạy KPI để đi đầu thai, cốt truyện trao tay có ngay việc mới, không cho người ta nghỉ ngơi là làm sao?
Khiếu nại khiếu nại khiếu nại, ta phải khiếu nại! Ký chủ có nhân quyền thì hệ thống cũng có thống quyền, tổng bộ rác rưởi các ngươi dám không tuân theo 《 Luật lao động》, sớm muộn gì cũng bị toàn vũ trụ trừng trị!
Cố chibi hân hoan xem đi xem lại cột mốc kết thúc, lúc quay qua đã thấy hệ thống tức thành cá nóc, y lui về sau, dè dặt hỏi, 【 Làm sao đấy?】
Hệ thống hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh, nhìn ký chủ đáng thương đang ngơ ngác, nó vất vả nở nụ cười lần nữa, 【 Còn tin xấu là: Nguy hiểm của tam sư huynh hoàn toàn giải trừ, và nhị sư huynh đã bắt đầu đi cốt truyện của chính mình rồi.】
Cố Thanh Giác mặt đầy mờ mịt: 【 Nhị sư huynh bắt đầu đi cái gì? 】
Hệ thống: 【 Bắt đầu đi cốt truyện... 】
Cố Thanh Giác: 【 Nhị sư huynh cái gì cốt truyện cơ? 】
Hệ thống: 【 Đi cốt truyện... 】
Cố Thanh Giác: 【 Ai đi cốt truyện? 】
Hệ thống: 【 Nhị sư huynh... 】
Cố Thanh Giác: Oa một tiếng khóc thành chó con.jpg
Hệ thống nhìn ký chủ chuẩn bị rơi nước mắt, sợ y buồn quá hóa lười, nò bèn lặng lẽ tung "hàng đen" tích trữ ra bốn phương tám hướng.
Hình ảnh Cố nhóc con gào khóc thảm thiết nói tam sư huynh ngu trong nháy mắt lu loa khắp nơi, tiếng khóc vây quanh khiến Cố Thanh Giác lập tức váng đầu, nước mắt sắp chảy ra cũng phải nuốt ngược lại.
Cố Thanh Giác nổi hết cả da gà, không nói một lời đã té khỏi thức hải, nhanh chóng trùm chăn che đầu, mong cho lịch sử "huy hoàng" kia tránh xa y một chút.
Chỉ cần y chạy đủ nhanh, đoạn xấu hổ kia đừng mong đuổi kịp.
Hệ thống cũng cất trò vui đi, bay tới lôi ký chủ học thói đà điểu về lại thức hải, sau đó mới mở cốt truyện mới nhận được ra, 【 Đây xem đi, chuyện liên quan đến sự trong sạch của nhị sư huynh, không coi thường được đâu.】
Cố Thanh Giác bịt mắt la lên, 【 Ngươi nói cho ta biết trước đã, nhân vật chính có khi nào lại là một Bạch Tố Tố nữa không!】
Hệ thống tang thương thở dài, 【 Yên tâm, không có đâu, chỉ cần không bị đoạt xá thì sẽ không chạy lệch kịch bản như Bạch Tố Tố.】
Cố Thanh Giác hí mắt ra nhìn, vẫn chưa yên lòng lắm, 【 Vậy người đó có hợp với nhị sư huynh không? HE hay BE?】
Hệ thống bất đắc dĩ nhìn ký chủ mộng tưởng hão huyền, 【 Ngươi tỉnh táo lại đi, nhị sư huynh là nam phụ, dựa theo văn án, từ góc nhìn của nữ chính là HE, còn từ góc nhìn của nhị sư huynh hẳn là BE rồi, đừng hỏi nhiều, đọc xong rồi biết. 】
【 Nhị sư huynh đáng thương của ta...】 Cố Thanh Giác quen miệng than thở, đầu ngón tay ấn vào màn ảnh, chỉ sợ phần diễn của Vân Thính Lan thảm như Diệp Trọng Uyên.
【 Nhan Linh Vũ – tuyệt thế thần y ở thế kỷ 30, sau khi bị người thân cận nhất hại chết, khi mở mắt ra đã thấy mình đến một thế giới khác.
Hiện tại cô chính là cửu tiểu thư của Nhan thị ở Trung Châu, nhưng cha mẹ mất sớm, họ hàng khinh thường, bị coi là không có thiên phú tu luyện, kể cả hạ nhân cũng có thể bắt nạt cô.
Phế vật?
Nhan Linh Vũ cười lạnh một tiếng, được lắm, cô sẽ khiến những kẻ dám khinh thường cô biết rằng: Coi thường "phế vật" sẽ có kết quả gì.
Kinh mạch không thông? Danh xưng thần y của cô cũng không phải hư danh.
Họ hàng khinh thường? Chỉ là một họ Nhan mà thôi, không bằng bái nhập đệ nhất tông môn Tiên giới.
Gia tộc hút máu? Ồ, trông cô giống quả hồng mềm mặc ai muốn làm gì thì làm sao? 】
Cố Thanh Giác đọc lại mấy lần, sau đó mới thắc mắc, 【 Thống, sao không thấy nam chính?】
Hệ thống trìu mến xoa đầu y, 【 Đương nhiên vì đây vốn là truyện nữ chính tu tiên mà ~】
【 Cái— 】 Cố Thanh Giác hít sâu một hơi, vội vàng đọc lại văn án lần nữa, sau đó mới yên tâm ngồi thừ xuống đất, 【 Hù chết ta, ta còn tưởng nhị sư huynh muốn trở thành đá kê chân của nữ chính trên đường tu luyện, may mà không có tình tiết giết chồng chứng đạo gì đó.】
【 Với vai phụ của nhị sư huynh ngươi, cho dù có cần giết chồng chứng đạo cũng không tới lượt hắn. 】 Hệ thống lắc đầu, nhìn ký chủ tiếp thu cốt truyện xong, nó mới ngáp một cái rồi đẩy y ra.
Mấy người đại sư huynh sắp tới rồi, nếu không còn thắc mắc gì vậy mau chuẩn bị tinh thần làm việc tiếp đi.
*
Bạch Vân Mạc run như cầy sấy bị Quỷ Vương ôm vào trong lòng, chỉ lo tên điên này giây trước còn nhẹ nhàng vuốt lông, giây sau đã vuốt rơi đầu mèo con. Bạch Vân Mạc không dám đi làm phiền Chiêu Minh Tiên Tôn, chờ đến khi Tạ Dịch tới thì hắn đã sợ xanh cả mèo.
Mèo con thừa dịp Quỷ Vương đứng dậy, lập tức vọt vào trốn trong bình hoa ở góc tường, hắn run lẩy bẩy thề thốt trừ phi Chiêu Minh Tiên Tôn đích thân tới dỗ, nếu không đừng ai nghĩ lừa hắn ra ngoài được.
Chỉ là trong lòng ai cũng đầy nỗi lo, thấy hắn trốn vào bình hoa cũng mặc kệ, thế nên Bạch Vân Mạc nóng vội ôm đầu trốn trong bình hoa cả nửa ngày cũng không ai đến hỏi han.
Vân Thính Lan một mình vào trong điện, sau khi gõ cửa đã bước vào phòng, Thanh Giác hẳn không muốn gặp quá nhiều người sau chuyện vừa rồi.
Cố Thanh Giác còn đang khóc thuê cho nhị sư huynh nhà mình bốc phải vai quá nhạt, y còn nhập tâm đến mức gạt nước mắt vô hình, tay vừa thả xuống đã nghe tiếng chính chủ ở bên ngoài.
"Thanh Giác." Vân Thính Lan thấy hốc mắt Cố Thanh Giác ửng đỏ, không khỏi khẽ thở dài, làm lơ chuyện thương tâm vừa rồi, hắn bình tĩnh ngồi bên mép giường, "Kỳ Linh muốn mời đệ đến Thiên Cơ Các chơi mấy ngày, đệ có muốn cùng hắn ra ngoài giải sầu không?"
Cố Thanh Giác ngạc nhiên một lúc, nhớ tới trong cốt truyện mới thì Nhan thị ở thành trì gần Thiên Cơ Các, y do dự một chút đã gật đầu đồng ý.
Sau khi nữ chính lớn lên đã muốn trả thù người dám bắt nạt cô năm đó, y đến tìm hiểu tình hình hiện tại của Nhan thị như thế nào, đỡ lo đến lúc nữ chính báo thù lại không ứng phó được.
Bây giờ Nhan Linh Vũ còn nhỏ, trong lòng chỉ có cố gắng tu luyện. Nhị sư huynh đáng thương, đường đường là nam phụ mà đất diễn còn không bằng vai pháo hôi của y năm đó, rơi thêm vài giọt nước mắt cảm thông cũng không quá.
Ôi, nhị sư huynh đáng thương của ta~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.