Trong suốt đời người nhất định có một vài lần muốn làm một vài chuyện trông rất kỳ dị để bản thân có vẻ không giống người bình thường, là người được trời cao lựa chọn. Giống như khi bé đi bộ qua viên gạch nhất định phải đếm ra số chẵn vậy, một lực thúc đẩy không tên.
Lúc rời khỏi thư viện, đầu óc của Tô Nguyễn Nguyễn bắt đầu sinh ra ý nghĩ bốc đồng muốn leo cửa sổ phòng hiệu trưởng. Nhưng đúng là vẫn phải từ bỏ suy nghĩ kỳ dị đó, tiếp tục để lý trí chiếm lĩnh đầu óc. Nếu như nàng thật sự leo cửa sổ, nói không chừng sẽ bị ghi lại trong Mười truyền thuyết trường học, ví dụ như nữ quỷ leo cửa sổ lúc nửa đêm vân vân.
Con người chung quy không thể trở thành một truyền kỳ, nói chi nàng còn là một người bình thường vô vi*, dù có là chủ tịch hội học sinh cũng không thể quản cả trường học, dù cấp bậc bảo nghiên** của học viện cũng đáng tin cậy nhưng chung quy nàng vẫn cảm thấy có một cách biệt giống như giữa 98 điểm và 100 điểm vậy, là một trời một vực. Nàng cảm giác năng lực vẫn còn rất yếu kém, nhưng những lúc như hiện tại không cho phép nàng tự hỏi những việc này.
*Thuận theo tự nhiên, không làm gì cả, thái độ xử thế và tư tưởng chính trị tiêu cực của Đạo giáo thời xưa (Theo QT)
**Hiểu đơn giản là đánh giá thành tích và đề cử học sinh ưu tú khỏi phải tốn thời gian học thêm
Các cô gái mặc đồ đỏ phối xanh đi ngang qua lên tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ca-the-gioi-ngan-toi-nhay-song-tu-sat/1420407/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.